Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 178: Viện binh, sẽ không chết



Tiếng kêu đau của Lâm Sơ Cửu lập tức thu hút sự chú ý của các hộ vệ. Lo lắng nàng gặp chuyện chẳng lành, bọn họ vội dừng tay, chạy về phía xe ngựa.

"Vương phi, ngài không sao chứ?" Một hộ vệ lên tiếng, nhưng không dám tùy tiện lên xe khi chưa có lệnh của nàng.

"Không sao." Dù toàn thân đau nhức, đầu óc Lâm Sơ Cửu lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nàng nhìn gói thuốc cầm máu dưới chân, khẽ nhấc chân đá ra ngoài. "Dược cầm máu, dược ngoại thương, mang rắc cho những người bị thương trước đi."

Hiện tại, nàng không còn đủ sức để tự tay băng bó vết thương cho người khác.

"Tuân lệnh, vương phi." Hộ vệ vội vàng đón lấy thuốc, rồi như nhớ ra điều gì, hắn nói thêm: "Vương phi, chúng thuộc hạ đã gửi tin về kinh thành. Sẽ sớm có người tới tiếp ứng."

"Ừm." Lâm Sơ Cửu gật nhẹ, nhưng chẳng đặt hy vọng gì.

Lúc này, nàng không còn tin Tiêu Thiên Diệu nữa. Nàng chỉ có thể tin chính mình.

Máu mất quá nhiều khiến cơ thể nàng lạnh lẽo và kiệt sức. Lâm Sơ Cửu biết rõ nếu buông tay, máu sẽ tiếp tục chảy không ngừng, nhưng nàng không còn cách nào khác.

Cánh tay trái gần như mất đi khả năng cử động, chỉ còn cách buông tay ra để với lấy thuốc cầm máu.

Vừa rời tay, máu lập tức trào ra mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, Lâm Sơ Cửu thậm chí hoài nghi liệu mình có chảy sạch máu mà chết hay không.

Cắn răng, nàng nắm chặt thuốc cầm máu, nhắm mắt rắc lên vết thương, sau đó nhanh chóng dùng băng vải quấn lại. Làm xong tất cả, nàng tựa vào thành xe, chờ vết thương cầm máu...

Mi mắt dần trở nên nặng trĩu, cơ thể mất dần cảm giác. Đến cuối cùng, chỉ nghe một tiếng "bịch" nhẹ, nàng đã bất tỉnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Bên ngoài xe ngựa, các hộ vệ sốt ruột đứng ngồi không yên. Bọn họ lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào.

"Làm sao bây giờ?" Một hộ vệ bất an hỏi.

"Mở xe ra xem." Người khác đề nghị. Dù thế nào, không thể để vương phi chết trong xe ngựa được.

"Nhưng mà..." Một hộ vệ do dự. "Vương phi là nữ, chúng ta sao có thể..."

"Tình huống khẩn cấp, không thể chần chừ!"

Cuối cùng, hộ vệ kia hạ quyết tâm. "Rầm!" Hắn mạnh tay mở cửa xe, liền thấy Lâm Sơ Cửu ngã trong vũng máu, bất tỉnh.

"Vương phi chết rồi ư?" Một hộ vệ run giọng hỏi, vội vàng cúi xuống thăm dò hơi thở của nàng.

Hắn cảm nhận được chút hơi ấm yếu ớt, lập tức thở phào nhẹ nhõm. "Chưa chết! Vẫn còn thở!"

Nhưng sắc mặt ai nấy đều trầm trọng.

"Vương phi mất quá nhiều máu. Nếu không cầm máu kịp thời, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Nhưng vết thương ở trước ngực... chúng ta sao dám động vào?"

Lâm Sơ Cửu không bị thương đến tim, nhưng vị trí này tuyệt đối không phải thứ mà những nam tử như bọn họ có thể tùy tiện chạm vào.

"Cứu người quan trọng hơn! Trước tiên nâng vương phi dậy, rắc thuốc trị thương đã." Một hộ vệ nói rồi vươn tay định đỡ nàng dậy.

Một người khác do dự một lát, cũng chuẩn bị hỗ trợ. Nhưng đúng lúc đó, từ hướng kinh thành vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

"Chờ đã! Có người tới!" Một hộ vệ lập tức kéo đồng đội mình lại. "Có khi nào là người của chúng ta?"

"Ra ngoài xem trước!" Người nọ buông Lâm Sơ Cửu xuống, nhảy ra khỏi xe.

Xa xa, bóng người còn mờ nhạt, nhưng tiếng hô trên lưng ngựa lại rõ ràng vô cùng:

"Ban sai của Tiêu Vương phủ! Người không phận sự tránh ra!"

"Người của chúng ta! Viện binh tới rồi!"

Mặc dù bọn họ cũng cảm thấy viện binh đến quá nhanh, nhưng vào thời khắc này, không ai nghĩ ngợi nhiều.

Nhìn thấy tiếp viện đến, các hộ vệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Người dẫn đầu đội viện binh chính là Lưu Bạch, đi cùng còn có Ngô đại phu. Lão đại phu này vốn đã khổ sở lắm mới dưỡng thương xong sau khi bị Tiêu Thiên Diệu đá một cước, vậy mà còn chưa kịp yên ổn được mấy ngày đã bị Lưu Bạch lôi ra, giục ngựa chạy suốt dọc đường. Cả người già nua như sắp vỡ thành từng mảnh.

"Là Lưu Bạch đại nhân! Đại nhân tới rồi! Vương phi được cứu rồi!" Hộ vệ vừa thấy rõ người đến liền thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ lúc này chỉ còn lại sáu người có thể chiến đấu. Nếu kẻ đến không phải viện binh mà là địch nhân, e rằng chẳng ai có thể sống sót.

Chưa đợi ngựa dừng hẳn, đám hộ vệ đã vội vàng xông lên.

"Lưu Bạch đại nhân! Mau! Đại phu đâu? Vương phi nguy kịch, chảy rất nhiều máu!"

Trên mặt đất, có không ít người thương thế còn nặng hơn Lâm Sơ Cửu, nhưng lúc này không ai dám chần chừ. Nàng là Tiêu Vương phi, bất kể vết thương nặng nhẹ thế nào, đại phu tới cũng phải ưu tiên cứu nàng trước, huống chi hiện tại nàng đã gần như cạn kiệt sinh lực.

"Ngô đại phu, xuống ngựa." Lưu Bạch chẳng buồn xuống trước, mà trực tiếp vươn tay lôi Ngô đại phu từ trên lưng ngựa xuống.

"Ai da ai da..." Ngô đại phu kêu lên thảm thiết, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. May mà Lưu Bạch vẫn đang giữ lão lại.

"Buông tay! Buông tay! Thằng nhóc chết tiệt, ngươi có biết kính lão tôn hiền không hả?"

Vừa đứng vững, Ngô đại phu liền hất tay Lưu Bạch ra, trừng mắt mắng: "Ngươi mà lắc ta chết thì xem thử còn ai cứu được vương phi! Nếu vương phi có mệnh hệ gì, ngươi đừng mong sống yên!"

Lưu Bạch dứt khoát buông tay, lạnh giọng: "Vậy thì tốt nhất lập tức đi cứu người. Nếu vương phi xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng mong toàn mạng."

"Ngươi uy hiếp ta?" Ngô đại phu trừng mắt.

Lưu Bạch chẳng hề nao núng, thản nhiên đáp: "Chính xác là đang uy hiếp ông đấy. Thì sao?"

"Ngươi, ngươi, ngươi... Học cái thói hư tật xấu từ Vương gia rồi! Một chút cũng không biết kính trọng người già!" Ngô đại phu tức giận đến nỗi thở hổn hển.

"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa. Vương phi còn đang chờ ông cứu, mau qua đi." Lưu Bạch chỉ xuống vết máu loang lổ dưới xe ngựa, giọng nghiêm trọng. "Máu vẫn không ngừng chảy, lúc này e rằng tình trạng của vương phi càng tệ hơn rồi."

"Chờ một chút, để ta điều hòa hơi thở đã." Ngô đại phu tất nhiên biết cứu người là quan trọng, nhưng vấn đề là lúc này tim lão đập dồn dập, tay chân bủn rủn, đừng nói cứu người, chỉ cần không gây thêm phiền phức đã là may.

"Ông tốt nhất mau lên. Nếu vương phi có chuyện gì, Vương gia tuyệt đối không tha cho ông." Lưu Bạch lần nữa cảnh cáo.

Ngô đại phu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Đã lo cho vương phi như vậy, thì ngay từ đầu đừng làm ra mấy chuyện thế này."

Chuyện đến nước này, ai còn không hiểu tình hình? Tiêu Vương rõ ràng đã lấy vương phi ra làm mồi nhử, biết rõ nguy hiểm mà vẫn để nàng xuất môn. Nếu Lâm Sơ Cửu thực sự mất mạng, vậy đó là lỗi của Vương gia, chẳng liên quan gì đến bọn họ!

"Lời này tốt nhất ông nên nuốt vào bụng." Giọng Lưu Bạch trầm xuống, tuy chưa nói hết nhưng ý uy hiếp đã quá rõ ràng.

Ngô đại phu giật giật cổ, rốt cuộc không dám lên tiếng...

Được rồi, lão thừa nhận lão sợ.

Sau khi lấy lại hơi thở, uống một ngụm nước, Ngô đại phu mới đi về phía xe ngựa. Nhưng trước khi lên xe, lão chợt nhớ đến lời dặn của Lâm Sơ Cửu: Làm đại phu, nhất định phải giữ gìn sạch sẽ, nếu không sẽ khiến bệnh nhân nguy kịch hơn.

Thế là, Ngô đại phu cởi áo khoác dính đầy bụi đất, lau qua mặt, rồi bảo người đưa nước đến rửa tay thật sạch. Làm xong những việc này, lão mới leo lên xe ngựa.

Ngô đại phu vốn biết thương thế của Lâm Sơ Cửu không nhẹ, nhưng khi nhìn thấy nàng nằm bất động giữa vũng máu, lão mới nhận ra tình trạng này đã không còn là "không ổn" nữa, mà là cực kỳ nguy kịch!

"Vương phi sẽ không chết đấy chứ?" Ngô đại phu bất giác hoảng hốt, vội nâng Lâm Sơ Cửu dậy, đưa tay dò xét hơi thở của nàng...

~~~Hết chương 178~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com