Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 180: Ba ngày, Vương Gia cũng không dễ dàng



Lâm Sơ Cửu không rõ mình đã trở về bằng cách nào. Khi tỉnh lại, nàng đã nằm trong phòng riêng, xung quanh còn có hai nha hoàn xa lạ.

Thấy nàng mở mắt, hai nha hoàn lập tức reo lên đầy vui mừng:

"Vương phi, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại! Thật là quá tốt rồi! Thu Hỉ, mau đi báo cho Vương gia, vương phi đã tỉnh!"

Nha hoàn tròn trịa tên Thu Hỉ nhanh nhảu đáp lời, xoay người chạy ra ngoài. Qua cánh cửa, Lâm Sơ Cửu vẫn nghe được giọng nàng vang vọng đầy hớn hở:

"Vương gia, vương phi nương nương tỉnh rồi!"

Thì ra, Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa rời đi. Hắn thậm chí còn ở ngay phòng sát vách nàng.

Đúng là phiền phức.

Điều khiến Lâm Sơ Cửu cười khổ chính là, chuyện đầu tiên nàng để ý sau khi tỉnh dậy lại là việc Tiêu Thiên Diệu vẫn còn ở đây. Quả nhiên, nàng lúc nào cũng chẳng tập trung vào trọng điểm.

Nàng nhắm mắt, điều chỉnh tinh thần. Thấy nha hoàn trước giường vẫn đứng yên không nhúc nhích, nàng đành chủ động lên tiếng:

"Cho ta... một chén nước."

"Vâng, vương phi."

Nha hoàn còn lại tên Xuân Hỉ, dáng người mảnh mai, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, trông vô cùng ưa nhìn. Tuy vậy, nàng làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng những rót nước cho Lâm Sơ Cửu mà còn cẩn thận cầm thêm một chiếc muỗng nhỏ.

"Vương phi, Ngô đại phu nói ngài bị thương quá nặng, không thể ngồi dậy. Để nô tỳ đút cho ngài nhé?"

Lâm Sơ Cửu hiểu rõ tình trạng của mình, không miễn cưỡng bản thân làm điều bất lợi. Nàng khẽ gật đầu, thoải mái tiếp nhận sự hầu hạ của nha hoàn.

Một chén nước uống xong, cổ họng khô khốc cũng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ. Không đợi nàng lên tiếng, Xuân Hỉ đã rót thêm một chén khác, kiên nhẫn đút từng muỗng cho nàng.

Đến khi chén thứ hai cạn sạch, bên ngoài vang lên tiếng nói quen thuộc—

"Ta nghe Vương gia bảo vương phi đã tỉnh, có thật không?"

Người chưa thấy nhưng giọng nói đã truyền đến trước. Ngô đại phu vẫn luôn tràn đầy sức sống như thế.

Xuân Hỉ lập tức xoay người nhắc nhở: "Ngô đại phu, nhỏ giọng chút. Vương phi vừa mới tỉnh dậy."

"Biết rồi, biết rồi. Tỉnh lại là tốt rồi!" Ngô đại phu cười ha hả, nghe tin Lâm Sơ Cửu tỉnh dậy, ông vui mừng đến mức lập tức đặt hòm thuốc xuống rồi bước nhanh đến bên giường.

"Vương phi, ngài cảm thấy thế nào?" Không chút khách khí, ông kéo ghế ngồi xuống bên mép giường.

Lâm Sơ Cửu cử động cánh tay, cảm giác cơn đau nhói lên khiến nàng cau mày:

"Không tốt chút nào."

Vết thương trên người đau đến mức khó chịu, không thể xem là ổn được.

"Chà, sao lại không tốt? Để ta xem nào." Ngô đại phu vội vàng bắt mạch cho nàng. Một lát sau, ông mới gật gù nói:

"Cũng không tệ lắm, may là chưa phát sốt. Ngài chỉ mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược. Nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi."

Lâm Sơ Cửu không cần kiểm tra cũng biết tình trạng của mình. Điều nàng quan tâm hơn là cơn đau từ vết thương, mà vấn đề này, e rằng Ngô đại phu cũng không thể giải quyết triệt để.

Nàng hỏi: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày! Suốt ba ngày ngài không tỉnh lại, Vương gia lo lắng đến sắp phát điên. Vì chăm sóc ngài mà mấy ngày nay ngài ấy gần như không ngủ."

Nhắc đến Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu không khỏi cảm thán. Vị Vương gia ấy đã thức trắng hai ngày liền, không biết là nên nói hắn đáng đời hay cũng thật không dễ dàng gì.

Lâm Sơ Cửu khẽ nhếch môi, giọng điệu trào phúng:

"Ta tỉnh lại, không chết, chắc Vương gia thất vọng lắm nhỉ?"

Ngô đại phu giật mình, ánh mắt lóe lên một tia chột dạ, ấp úng nói:

"Ngài... ngài nói bậy gì thế? Vương gia là người vui mừng nhất khi ngài tỉnh lại."

Lâm Sơ Cửu cười nhạt, nhẹ giọng đáp:

"Cũng phải. Hắn có lẽ nên vui, như vậy thì sẽ không còn áy náy nữa. Dù sao thì, ta vẫn chưa chết, đúng không?"

Giống như lần trước Phúc An công chúa hãm hại nàng vậy, chẳng phải cuối cùng nàng vẫn bình an vô sự đó sao?

Ngô đại phu có thể khẳng định trong lòng Lâm Sơ Cửu đã hiểu rõ mọi chuyện, không khỏi thở dài:

"Vương phi, ngài như vậy khiến người ta nhìn mà thấy khó chịu trong lòng." Ông khẽ lắc đầu, "Con người đôi khi hồ đồ một chút lại là phúc. Nhìn thấu mọi thứ, sống lại càng mệt mỏi."

"Khó chịu? Các người có tư cách gì mà thấy khó chịu? Ta mới là người nên nói câu đó."

Hốc mắt Lâm Sơ Cửu phủ một lớp sương mù, nhưng nàng cố chấp không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

"Vương phi, chuyện này... thật ra cũng không thể trách Vương gia. Ngài ấy cũng không dễ dàng gì..." Ngô đại phu thấy lòng mình chùng xuống, rốt cuộc vẫn muốn nói một lời đỡ đần cho Tiêu Thiên Diệu.

Nếu Lâm Sơ Cửu mãi không thể buông bỏ, ôm nỗi oán hận này trong lòng, cả đời nàng cũng sẽ không thể thanh thản.

"Ta biết, ta không trách hắn."

Ta chỉ trách bản thân quá ngu ngốc, dễ dàng bị người khác lợi dụng mà không hề hay biết.

Ngô đại phu nghe được câu trả lời mình mong đợi, nhưng nhìn thần sắc nàng, ông chẳng thể vui nổi. Đây mà là "không trách" sao? Rõ ràng miệng nói không trách, nhưng trong lòng lại khắc ghi mối hận ấy thật sâu.

"Thôi vậy, ta là người ngoài, chuyện này cũng không đến lượt ta xen vào." Ngô đại phu tự thấy bản thân thật vô dụng, những chuyện hao tổn tâm trí như thế này vẫn nên để người thông minh đi giải quyết. Ông vỗ vỗ hòm thuốc, nói sang chuyện khác:

"Vương phi, để ta kiểm tra vết thương cho ngài, tiện thể thay thuốc luôn."

Lâm Sơ Cửu không muốn bàn thêm về Tiêu Thiên Diệu, chỉ khẽ gật đầu: "Được."

Ngô đại phu đã lớn tuổi, vốn chẳng để tâm mấy chuyện kiêng kị. Lâm Sơ Cửu cũng quen với cách giao tiếp thẳng thắn giữa đại phu và bệnh nhân. Dù lần này bản thân là người bệnh, nàng vẫn không hề cảm thấy khó xử.

Ngô đại phu cẩn thận cắt băng vải, để lộ vết thương vừa mới kéo da non. Ông dùng nước thuốc rửa sạch lớp dược cũ, rồi nghiêng người để nàng nhìn:

"Vương phi, ngài xem, vết thương khôi phục không tệ đâu."

Không còn dấu hiệu nhiễm trùng hay sưng đỏ, chỉ cần thêm ít ngày nữa là da non sẽ mọc lên, hồi phục như cũ.

"Đúng là khôi phục không tồi..."

Nhưng... sao mà xấu thế này?

Lâm Sơ Cửu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngô đại phu, ánh mắt đầy oán trách.

Những đường khâu xiêu vẹo, chỗ dày chỗ thưa, có nơi còn không khâu kín, trông chẳng khác nào vết vá vội trên một mảnh vải rách. Chẳng lẽ ông ta xem da thịt nàng là tấm bố, muốn đâm chỗ nào thì đâm?

Ngô đại phu ho khan, vẻ mặt có chút xấu hổ:

"Cái này... cái này... lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút vụng về..."

"Không phải có chút, mà là vô cùng khó coi."

Chẳng lẽ nàng phải mang theo vết sẹo xấu xí này cả đời sao?Ngô đại phu vội vàng đề xuất:

"Nếu ngài thấy khó coi, đợi vết thương lành hẳn, bảo Vương gia vào cung xin bách hoa cao. Loại thuốc đó trị sẹo cực kỳ hiệu quả, chỉ cần thoa một tháng, cam đoan không để lại dấu vết nào."

Ông vừa tận tình giới thiệu dược liệu vừa khéo léo tạo cơ hội cho Tiêu Thiên Diệu. Đáng tiếc...

Lâm Sơ Cửu bị thương là ở ngực, không phải đầu óc.

"Mặc quần áo vào thì cũng chẳng thấy, không sao cả. Ông đổi thuốc đi."

Bị nàng thẳng thừng bác bỏ, Ngô đại phu có chút hụt hẫng. Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lâm Sơ Cửu, ông không dám nói thêm, đành thành thật thay thuốc cho nàng.

"Vương phi, mấy ngày tới ngài cứ nằm nghỉ ngơi trên giường, ta sẽ không quấn băng vải lại."

Băng vải mà Ngô đại phu nhắc tới chính là thứ đã quấn quanh người Lâm Sơ Cửu mấy chục vòng, trước sau siết chặt, vô cùng bất tiện.

"Không, quấn lại đi." Lâm Sơ Cửu chống tay trái xuống giường, chậm rãi ngồi dậy.

"Nằm yên tĩnh dưỡng thương là được, hoàn toàn không cần quấn băng vải đâu." Ngô đại phu tận tình khuyên nhủ, chỉ thiếu nước nói nàng đang lãng phí băng vải.

"Bắt buộc phải quấn, chiều nay ta sẽ về Lâm phủ dưỡng thương. Ông quấn lại giúp ta đi." Giọng điệu nàng dứt khoát, không để lại đường thương lượng.

Ngô đại phu tròn mắt kinh ngạc.

"Vương phi, ngài... ngài nói gì? Ngài muốn về Lâm phủ dưỡng thương? Có phải ta nghe lầm không?"

Không thể nào! Với cái nơi quỷ quái đó, làm sao có thể an tâm tĩnh dưỡng?

Không đúng... Vương phi thà trở về cái nơi quỷ quái Lâm phủ đó, còn hơn ở lại vương phủ dưỡng thương.

Nàng... nàng bất mãn đối với Vương gia đến mức này sao?

~~~Hết chương 180~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com