Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 183: Dạy dỗ – Bên cạnh phải có người nhà



Tiêu Thiên Diệu nhân cơ hội này giao dịch với Thôi gia, đổi lấy không ít lợi ích. Lâm Sơ Cửu không biết cũng không muốn biết. Ngay từ đầu, nàng đã hiểu rõ Tiêu Thiên Diệu nhất định sẽ lấy chuyện nàng bị thương để làm bài toán chính trị, vì vậy nàng chẳng muốn ở lại Tiêu Vương phủ dù chỉ một khắc.

Thôn trang ở vùng ngoại ô có không khí trong lành, cảnh quan cũng không tệ. Phía sau là một ngọn núi trù phú, đất đai màu mỡ, sản vật dồi dào. Đặc biệt, nơi Lâm Sơ Cửu trú ngụ còn có một suối nước nóng. Đáng tiếc, nàng đang bị thương, nếu không có lẽ đã có thể tận hưởng một phen.

Người trong thôn trang đều là gia nhân do mẫu thân nguyên chủ lưu lại. Họ tuy không thể gọi là thân tín nhưng lại một lòng trung thành và tận tâm với mẫu thân nàng. Khi biết Lâm Sơ Cửu bị thương, ai nấy đều lo lắng không thôi, sợ quấy rầy đến nàng nên đều cố gắng nói năng nhẹ nhàng, dè dặt từng cử chỉ.

Lâm Sơ Cửu đến nơi vào lúc chạng vạng, tinh thần đã cạn kiệt, chẳng còn sức trấn an mọi người. Nàng chỉ nói vài câu đơn giản rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Còn chuyện sắp xếp những người đi cùng nàng thế nào? Lâm Sơ Cửu tin rằng bọn họ có thể tự xoay xở ổn thỏa.

Nàng ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Không biết là do tinh thần được thư thái hay vì nguyên nhân gì khác, nhưng rõ ràng nàng cảm thấy cả người khoan khoái hơn rất nhiều, thậm chí vết thương cũng không còn đau đớn như trước.

Nghe tin Lâm Sơ Cửu tỉnh lại, quản sự trong thôn liền đến xin ý kiến xem có thể vào thỉnh an nàng hay không. Suốt những năm qua, bọn họ chưa từng có cơ hội gặp mặt tiểu tiểu thư.

Xuân Hỉ và Thu Hỉ định từ chối thay nàng, nhưng Lâm Sơ Cửu đã nghe được. Nàng lên tiếng, để hai người dìu mình ra ngoài.

"Vương phi, Ngô đại phu nói vết thương của ngài không nên cử động nhiều." Xuân Hỉ nhẹ giọng khuyên nhủ, nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt lạnh lẽo từ Lâm Sơ Cửu.

Ánh nhìn ấy như thể xuyên thấu tâm can, khiến Xuân Hỉ vô thức lùi về sau, lòng thầm hối hận. Nàng ta cảm thấy Lâm Sơ Cửu đã nhìn thấu ý đồ của bọn họ.

Không sai, Tiêu Thiên Diệu phái nhiều thị vệ và thị nữ đến đây là để hạn chế nàng tiếp xúc với người trong thôn, để đảm bảo nàng đi thế nào thì về nguyên vẹn thế ấy, tuyệt đối không thể mang theo bất kỳ ai làm thân tín.

Nhưng nếu Lâm Sơ Cửu ngoan ngoãn phối hợp như vậy, thì nàng đã không phải là Lâm Sơ Cửu.

Trời cao chim bay, biển rộng cá lội. Đã rời khỏi Tiêu Vương phủ, Tiêu Thiên Diệu còn muốn sắp xếp mọi chuyện theo ý hắn sao? Không dễ vậy đâu!

Lâm Sơ Cửu gặp các quản sự trong thôn, ban thưởng cho mỗi người. Trước đó, họ không biết nàng sẽ đến nên chưa kịp chuẩn bị quà mừng. Nhưng may mắn, gần đây họ đào được một gốc nhân sâm lâu năm trong núi, liền mang đến tặng nàng để bồi bổ sức khỏe.

Lâm Sơ Cửu dù học Tây y nhưng vẫn hiểu rõ giá trị của nhân sâm, lộc nhung và các loại dược liệu quý. Vừa nhìn qua, nàng đã biết đó là hàng tốt, nên vui vẻ nhận lấy và hồi đáp lại bằng một số vật phẩm khác.

Sau khi hoàn thành nghi lễ, Xuân Hỉ và Thu Hỉ lại định khuyên nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Lâm Sơ Cửu hỏi:

"Lý đội trưởng, trong thôn có cô nương nào khoảng mười hai, mười ba tuổi không?"

Thời đại này, nữ tử mười bốn, mười lăm tuổi đã xuất giá. Lâm Sơ Cửu muốn tìm một người theo hầu bên cạnh thì chỉ có thể chọn những cô nương còn nhỏ, có thể dạy dỗ đàng hoàng rồi mang về kinh thành.

Không có người của mình bên cạnh, nàng lại đang dưỡng thương, ai biết được có ngày nào đó bị Xuân Hỉ và Thu Hỉ giở trò hay không? Đến lúc ấy, dù xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng chẳng ai hay biết.

Nghe câu hỏi của Lâm Sơ Cửu, Xuân Hỉ và Thu Hỉ thầm kêu không ổn. Các nàng không ngờ Lâm Sơ Cửu lại hoàn toàn không tin tưởng mình, thậm chí chẳng nể mặt Tiêu Thiên Diệu, vừa đến đã muốn thu xếp người của riêng nàng.

Lý đội trưởng hiểu rõ ý tứ của Lâm Sơ Cửu, lập tức tiến cử con gái mình cùng con gái của một quản sự khác:

"Hai nha đầu này, một mười ba, một mười bốn tuổi, đều rất hiểu chuyện. Nếu vương phi không chê, tiểu nhân sẽ đưa đến để ngài gặp qua."

"Gặp một lần cũng tiện, cứ vậy đi." Lâm Sơ Cửu thực sự không nên ngồi lâu, nhưng vì muốn dưỡng thương yên ổn, nàng buộc phải làm như vậy.

Nàng không chỉ đề phòng Thu Hỉ và Xuân Hỉ, mà còn ghét cả hai. Không phải vì họ có vấn đề gì, mà bởi lúc này, nàng ghét tất cả những ai và những gì liên quan đến Tiêu Thiên Diệu.

Người được gọi đến rất nhanh. Hai tiểu cô nương ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, áo ngoài vải bố màu lam, tóc tết hai bím dài, trông đúng kiểu thiếu nữ nông gia, mộc mạc thật thà. Tay chân có phần thô ráp, vừa nhìn đã biết quen làm việc nặng.

Lâm Sơ Cửu hỏi vài câu, hai nàng trả lời không nhanh nhẹn nhưng ngoan ngoãn, nghe lời.

"Không tệ, nhìn cũng vừa mắt, vừa hay giữ lại bầu bạn, đỡ ta một mình buồn chán." Lâm Sơ Cửu giữ cả hai lại. "Các ngươi tên gì?"

"Ta tên Tú Mai."

"Ta tên Tú Tuệ."

Hai cô nương nhút nhát báo tên, chưa kịp nói thêm đã nghe giọng Xuân Hỉ bất mãn: "Trước mặt vương phi, không được xưng 'ta', phải gọi mình là 'nô tỳ'."

Giọng điệu vênh váo khiến người ta nghe khó chịu. Lâm Sơ Cửu chỉ cười nhạt, không nói gì. Hai tiểu nha đầu hoảng sợ đến mức bật khóc, quỳ phịch xuống đất: "Vương phi, nô... nô tỳ không biết, xin vương phi tha mạng!"

Lý đội trưởng cũng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống tạ tội.

Lâm Sơ Cửu không vội lên tiếng, chỉ liếc Xuân Hỉ một cái. Xuân Hỉ hơi run rẩy, theo bản năng lùi về phía sau. Lúc này, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Được rồi, đừng động một chút là quỳ. Các ngươi vốn không phải nô tỳ của ta, không cần tự xưng như vậy. Ở nhà thế nào, ở đây cứ như thế."

"Không... không được, nô tỳ là tới hầu hạ vương phi." Tú Mai và Tú Tuệ cúi đầu, lí nhí nhận sai.

Lâm Sơ Cửu không nói thêm, chỉ bảo Xuân Hỉ: "Hai nha đầu này có lòng, ngươi hãy dạy dỗ cho tốt. Nhưng chỉ dạy thôi, không cần đánh phạt, con cái nhà ai chẳng được cha mẹ xót thương."

"Nô tỳ tuân lệnh." Xuân Hỉ bên ngoài vâng dạ, trong lòng lại tính toán: nàng nhất định khiến vương phi thấy hai nha đầu này vụng về, học mãi không được quy củ, sau đó sẽ tự khắc bỏ đi.

Nhưng chưa kịp vui mừng, câu tiếp theo của Lâm Sơ Cửu đã đánh tan suy nghĩ đó.

"Ta tin rằng nha hoàn Tiêu Vương dạy ra không phải kẻ vô dụng. Trong ba ngày, nếu ngươi không dạy được hai nha đầu này, thì cứ thu dọn về đi."

Xuân Hỉ hoảng hồn, lập tức thu lại tâm tư, vội vàng cam đoan: "Nô tỳ nhất định trong ba ngày sẽ dạy dỗ tốt."

"Tốt lắm, đều lui xuống đi."

Chỉ ngồi một lát mà Lâm Sơ Cửu đã thấy mệt, nàng khẽ nâng tay ra hiệu cho Thu Hỉ dìu về phòng.

So với Xuân Hỉ cao ngạo, nàng lại thích Thu Hỉ hơn. Nha đầu này không lắm lời, biết giữ bổn phận, không làm điều thừa thãi, điều này khiến nàng hài lòng.

Nàng không cần người của Tiêu Thiên Diệu trung thành với mình, chỉ cần họ hiểu rõ phận sự, đừng mưu tính chuyện không nên là được.

Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, đến tối Lâm Sơ Cửu lại trằn trọc, mà truyền dịch vào cơ thể khiến nàng cứ muốn đi vệ sinh liên tục, đến mức sắp phát điên.

"Dưỡng thương như thế này đúng là hành hạ người ta."

Nàng cho nha hoàn gác đêm lui xuống, chỉ còn lại một mình trong phòng.

Một mình chống giường đứng dậy, dò dẫm đi lấy bô.

Vừa giải quyết xong, đang định trở về giường, bước chân nàng khựng lại, nàng vừa nhìn thấy gì?!

~~~Hết chương 183~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com