Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 189: Hạnh Phúc – Một Sự Hiểu Lầm Tốt Đẹp



Lâm Sơ Cửu dù sao cũng là người bệnh, dù đã dưỡng thương hơn nửa tháng, vết thương gần như hồi phục, nhưng suốt khoảng thời gian này nàng vẫn ít ra ngoài, những chuyện vặt vãnh càng chẳng mấy bận tâm. Những động tác nhỏ của Xuân Hỉ và Thu Hỉ, nàng hoàn toàn không hay biết gì.

Món đồ gửi về kinh thành thuận lợi đến nơi. Mông lão phu nhân suốt mấy ngày qua đều ngóng trông đồ của Lâm Sơ Cửu. Nghe hạ nhân báo lại rằng Lâm Sơ Cửu lại sai người mang đồ đến, bà vui vẻ tự mình ra xem.

"Cháu gái ngoan của ta đúng là hiếu thuận, đi đâu cũng nhớ đến lão thái bà này."

Rau dại và thức ăn hoang dã tuy lạ miệng, nhưng với lão phu nhân thì không phải của hiếm. Bà có trang trại ở ngoại ô kinh thành, muốn ăn gì cũng chỉ cần một câu. Thế nhưng, những thứ đó không phải do Lâm Sơ Cửu gửi, mà chỉ khi là đồ nàng tặng thì dù là món sơn trân mỹ vị hay chỉ là chút rau dại, lão phu nhân đều cảm thấy ngon miệng hơn hẳn.

Lão phu nhân vốn không hứng thú với rau dại, nhưng khi nhìn thấy rổ rau cùng trứng chim, bà lại vô cùng vui vẻ.

"Năm đó, ta và lão Quốc Công gia bôn ba bên ngoài, đói quá không chịu nổi liền đào rau dại ăn. Thỉnh thoảng, lão Quốc Công còn tìm được vài tổ chim, coi như cải thiện bữa ăn. Ông ấy năm đó đúng là cao thủ đào tổ chim, chẳng biết đã làm bao nhiêu con chim con mất mẹ rồi."

Bà cầm quả trứng chim lên, thích thú ngắm nghía không buông tay. Nhưng vừa lấy trứng ra, bà phát hiện trong rổ rau dại còn lại chẳng bao nhiêu, bèn thắc mắc.

"Sao lần này ít rau dại thế? Chẳng lẽ mùa này rau đã già, khó tìm được loại còn non? Ngươi nhớ nhắn lại với Sơ Cửu, bảo con bé đừng tốn công vì ta. Ở bên ngoài còn nhớ đến lão thái bà này, thật là cực cho nó."

Hạ nhân chần chừ một chút, rồi vẫn nói.

"Lần này tiểu tiểu thư còn gửi đồ đến vương phủ. Một rổ rau dại, còn có một con thỏ nữa, nên đồ của lão phu nhân mới ít đi."

Nghe vậy, Mông lão phu nhân lập tức sa sầm mặt.

"Sao còn gửi đến vương phủ? Vương gia đâu có thích ăn mấy thứ này!"

Rõ ràng trước kia chưa từng tặng, tại sao lần này lại gửi qua?

"Tiểu nhân cũng không rõ." Hạ nhân không dám nói nhiều, chỉ là vô tình thấy được mà thôi.

Lão phu nhân hừ lạnh.

"Chắc chắn là người trong Tiêu vương phủ lén lấy bớt phần của ta!"

Từ sau chuyện của Phúc An công chúa, bà vốn đã bất mãn với Tiêu Thiên Diệu, nay càng thêm khó chịu.

Trong phủ, không ai dám hé răng...

Trái ngược với sự không vui của Mông lão phu nhân, Tiêu Thiên Diệu khi nhìn thấy phần đồ ăn lại vô cùng hài lòng.

"Cuối cùng cũng nhớ đến bản vương còn ở kinh thành, coi như còn có chút lương tâm."

Buổi tối hôm đó, trên bàn ăn của Tiêu Thiên Diệu chỉ có hai món: một đĩa nhỏ rau dại và một mâm thịt kho tàu từ con thỏ kia. Đây có lẽ là bữa ăn đơn giản nhất mà Tiêu vương gia từng dùng, nhưng cũng là bữa khiến hắn cảm thấy mãn nguyện nhất.

Quét sạch cả hai món, hắn mới nhận ra hóa ra, ăn cơm cũng có thể khiến người ta hài lòng đến vậy!

Tâm trạng tốt, ăn ngon miệng, sắc mặt Tiêu Thiên Diệu cũng tự nhiên dịu lại. Hôm đó, từ trên xuống dưới Tiêu Vương phủ đều có thể cảm nhận được một luồng xuân ý ấm áp, ngay cả Tào quản gia đi đường cũng mang theo ý cười.

"Thì ra Vương gia thích ăn thịt thỏ với rau dại, vậy ta bảo người ở thôn trang đưa thêm một ít tới."

Từ khi Lâm Sơ Cửu đi rồi, Tào quản gia mới lần đầu cảm thấy công việc cũng có thể nhẹ nhàng đến vậy, bước chân cũng có phần nhẹ bẫng.

Ngô đại phu nghe thế, không nhịn được cười.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Vương gia thích không phải rau dại hay thịt thỏ, mà là đồ vương phi đưa tới. Không tin, ngày mai vương phi thử gửi một rổ đá xem, Vương gia cũng sẽ thấy tốt."

Nghe vậy, Tào quản gia lặng lẽ thu lại ý định sai người mang rau dại và thỏ đến.

Không phải vương phi đưa, dù có mỹ vị đến đâu, Vương gia cũng chẳng thèm động đũa.

Tô Trà biết hôm nay Lâm Sơ Cửu có gửi đồ vào thành, lại thấy tâm trạng Tiêu Thiên Diệu tốt hiếm có, liền nhân cơ hội mang đến vài tin không mấy tốt lành.

Tại tiền tuyến, ba mươi vạn binh sĩ dưới trướng Tiêu Thiên Diệu là lực lượng chủ chốt, mỗi trận chiến đều làm tiên phong xông pha phía trước. Bởi vậy, dù bọn họ thiện chiến đến đâu, cũng khó tránh khỏi thương vong nặng nề.

"Ba trận chiến vừa qua, chúng ta tổn thất tổng cộng hai vạn người, gần một vạn binh sĩ bị thương, trong đó có hơn hai nghìn bốn trăm người trọng thương."

Đội quân của Tiêu Thiên Diệu chịu tổn thất nặng nề nhất, trong khi hai mươi vạn binh còn lại, tổng số thương vong không đến một vạn.

Chiến tranh có thương vong là chuyện khó tránh khỏi, nhưng khi nghe đến con số ấy, Tiêu Thiên Diệu vẫn không cách nào bình tĩnh tiếp nhận.

"Từ Đạt rốt cuộc lãnh binh kiểu gì? Ngu xuẩn!"

Mới chỉ thu hồi một tòa thành, thương vong đã lớn đến vậy. Nếu còn muốn lấy lại hai thành còn lại, chẳng lẽ hắn phải hy sinh toàn bộ ba mươi vạn binh sĩ dưới trướng mình sao?

"Phần lớn thương vong là do cứu viện không kịp thời. Chúng ta phái đại phu ra tiền tuyến nhưng không lấy được dược thảo. Nếu không nhờ Thôi gia cung cấp một đợt, hậu quả còn thảm khốc hơn."

Từ Đạt về mặt lãnh binh chỉ huy vẫn xem như công bằng, người không công bằng chính là Hoàng thượng.

Dù đổi lại ai mang binh, kết quả cũng sẽ chẳng khác là bao. Từ Đạt đã làm hết khả năng.

"Ừm."

Tiêu Thiên Diệu đáp một tiếng, không nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn. Từng nhịp, từng nhịp đều đặn, nhưng lại khiến trái tim Tô Trà vô thức hòa theo tiết tấu ấy, khẩn trương chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Hồi lâu sau, Tiêu Thiên Diệu cuối cùng cũng lên tiếng:

"Thu xếp đi, ngày mai bổn vương ra ngoài thành, đến thôn trang nghỉ ngơi một thời gian."

"A?"

Câu nói đột ngột không liên quan gì đến chuyện đang bàn khiến Tô Trà ngẩn người.

"Sao? Muốn bổn vương lặp lại lần nữa?" Tiêu Thiên Diệu nhướng mày nhìn hắn.

Tô Trà vội vàng lắc đầu. "Ta nghe rõ, chỉ là... tại sao lúc này ngài lại muốn ra ngoài thành?"

"Vương phi đang ở đó. Đúng rồi, gọi cả Ngô đại phu theo."

Câu trả lời của Tiêu Thiên Diệu càng khiến Tô Trà khó hiểu hơn.

Lâm Sơ Cửu đã ở ngoài thành hơn nửa tháng rồi, trước đó vì vài món đồ ăn, ngài suýt nữa lật tung nóc vương phủ, vậy mà vẫn không đi tìm. Giờ tự dưng lại muốn đích thân đến thôn trang?

Là để bồi tội với vương phi sao?

Nhưng đến giờ có phải đã quá muộn không?

Tô Trà nhìn Tiêu Thiên Diệu đầy nghi hoặc, nhưng hắn không phải Lưu Bạch, dù có thắc mắc đến đâu cũng không tiện hỏi. Mà Tiêu Thiên Diệu rõ ràng cũng chẳng có ý định giải thích.

Không có được câu trả lời, Tô Trà đành ngoan ngoãn đi tìm Tào quản gia để sắp xếp chuyện ra ngoài thành.

Tiêu Thiên Diệu là người nói là làm, sáng hôm sau liền dẫn theo một đội thân binh, khí thế mênh mông cuồn cuộn rời khỏi thành. Không ít người đều nghĩ, lần này hắn tự mình đi đón Lâm Sơ Cửu về.

Mông lão phu nhân khi nghe tin lại chẳng hề vui vẻ.

"Nhất định phải chờ Sơ Cửu cúi đầu trước thì hắn mới chịu đi đón sao? Thật là... làm người ta tức chết mà!"

Bà vừa xót xa cho Lâm Sơ Cửu, vừa có chút vui mừng thay nàng. Ít nhất Tiêu Thiên Diệu còn chịu đích thân đi đón, trước mặt người ngoài, điều này cũng có nghĩa là hắn coi trọng Lâm Sơ Cửu, xem như đã cho nàng đủ thể diện.

Mông lão phu nhân lắc đầu thở dài, biết bản thân không thể quản chuyện này, chỉ có thể tự an ủi:

"Thôi thôi, con cháu có phúc của con cháu. Sơ Cửu thông minh, tự biết làm gì là tốt nhất cho mình."

Cùng lúc đó, dưới giàn nho, Lâm Sơ Cửu thảnh thơi ngồi nghỉ, hoàn toàn không biết mình đã "chủ động" cúi đầu cầu hòa, lại càng không hay tin Tiêu Thiên Diệu đang dẫn người đến tìm nàng...

~~~Hết chương 189~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com