Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 219: Tâng bốc, vượt ngoài tầm kiểm soát.



Đặc sứ Thiên Tàng Các tuy không e ngại Tiêu Thiên Diệu, nhưng cũng không dám cứng đối cứng với hắn — ít nhất là trong tình cảnh chỉ có một mình. Hắn hiểu rõ, đối đầu trực diện với Tiêu Thiên Diệu chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ngoan ngoãn liệt kê đầy đủ các môn phái tham dự vào chuyện này, đặc sứ mập hai tay dâng danh sách lên trước mặt Tiêu Thiên Diệu:

"Vương gia, ngài cũng biết, chuyện này chúng ta đều bị Mặc thần y xúi giục. Nếu không có ông ta, chúng ta tuyệt đối không dám đối đầu với ngài."

Cuối cùng, đặc sứ mập vẫn không nhịn được mà quyết định kéo Mặc thần y xuống nước. Cả bọn bị Mặc thần y hại thảm, đặc biệt là Thiên Tàng Các — bị Tiêu Thiên Diệu dùng làm gà dọa khỉ, bị giết để răn đe!

"Đa tạ nhắc nhở. Thành ý của Thiên Tàng Các, bổn vương đã thấy rõ. Mọi chuyện trước đây xóa bỏ hết. Nhưng nếu Thiên Tàng Các không cam lòng, bổn vương luôn sẵn sàng đón tiếp."

Hắn không chủ động gây chuyện với Thiên Tàng Các, nhưng nếu bọn họ muốn rước lấy tai họa, hắn cũng chẳng ngại gì.

Nghe rõ ý của Tiêu Thiên Diệu, đặc sứ mập chỉ biết cười khổ.

Đạt được thứ mình cần, Tiêu Thiên Diệu không dây dưa nửa khắc, lập tức xoay người rời đi.

Đặc sứ mập quay đầu nhìn bóng dáng hắn bình thản thong dong bước đi, trong lòng không nhịn được mắng to: Mặc thần y, đồ khốn kiếp!

Tiêu Thiên Diệu vừa cầm danh sách, chẳng thèm liếc qua, tiện tay ném cho Tô Trà:

"Giao cho Kinh Trì. Bảo hắn, lúc trả nợ đã đến."

Kinh Trì nhận nhiệm vụ giết Chu Tứ, bạc đã nhận đủ, nhưng cuối cùng Chu Tứ lại chết trong tay Ma Quân Trọng Lâu. Kinh Trì từng định trả lại bạc cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng hắn không nhận.

Cầm bạc thì phải làm việc. Chuyện này chưa xong, còn có việc khác. Muốn thoát thân? Nằm mơ đi!

"Mười sáu người, Kinh Trì cũng chẳng đến mức mệt chết." Tô Trà liếc qua danh sách rồi gập tờ giấy lại.

Dù số lượng không ít, nhưng cộng mười sáu người này lại cũng chẳng gây phiền toái được như Chu Tứ.

Tiêu Thiên Diệu bước vào thư phòng. Sau án thư, một chiếc ghế đã được đặt sẵn giữa khoảng trống. Hắn thong thả ngồi xuống:

"Chúng ta phải lấy lại đồ. Phối hợp với Kinh Trì hành động, diệt sạch bọn chúng."

Dám cướp đồ của hắn — thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần trả một cái giá rất đắt.

Kinh Trì chỉ phụ trách xử lý các thủ lĩnh môn phái, còn những kẻ tham dự khác, cần bọn họ tự mình ra tay. Lưu Bạch lập tức đáp lời:

"Ta hiểu." — Bởi đó là con đường sống duy nhất của hắn.

"Tô Trà, để mắt chặt chẽ mọi chuyện trong cung, nhân cơ hội thổi gió bên tai Chu Quý phi, khiến bà ta chán ghét Mặc thần y." Hắn muốn Mặc thần y thân bại danh liệt!

"Ta biết phải làm thế nào." Loại âm mưu thế này, chỉ có Tô Trà mới xử lý gọn gàng được.

.... Edit: EmilyTon.....

Tin tức Tiêu Thiên Diệu đã có thể đi lại được lập tức được đưa vào tai hoàng đế, cùng lúc với tin Thiên Tàng Các ở Đông Lăng bị hắn hủy diệt.

Hoàng thượng nổi giận, mặc kệ An Vương còn đang bị bệnh, lập tức truyền Mặc thần y vào điện chất vấn:

"Không phải ngươi từng nói Tiêu Vương chân đã phế, không có khả năng hồi phục hay sao? Giờ là chuyện gì đây?"

Bang! Hoàng thượng vỗ mạnh lên bàn, cục chặn giấy và nghiên mực trên bàn cũng rung lên, suýt chút nữa là văng xuống đất.

Mặc thần y cả kinh thất sắc, không dám tin hỏi lại:

"Hoàng thượng, ngài nói chân Tiêu Vương... đã khỏi?"

Không thể nào!

Hoàng thượng hừ lạnh:

"Hắn vừa hủy Thiên Tàng Các, mà người của bọn họ không ai dám hé một lời oán hận. Ngươi nói chân hắn không tốt, vậy Thiên Tàng Các sợ hắn cái gì?"

"Không... không thể nào... Chân của Tiêu Vương tuyệt đối không thể hồi phục. Năm đó ta từng dùng long phách trị liệu, nhưng bị ngắt quãng giữa đường. Dưới tình huống đó, không thể nào khỏi hẳn. Hơn nữa tu vi của hắn cũng phải vì thế mà suy giảm..."

Mặc thần y chỉ biết lặp lại những điều từng nói trước đây. Chính bởi lời này mà hoàng thượng mới tin ông ta, người của Thiên Tàng Các cũng tin ông ta — đều cho rằng hai chân Tiêu Thiên Diệu không còn khả năng hồi phục.

Nhưng bây giờ thì sao...

"Sự thật bày ra ngay trước mắt, ngươi có không tin cũng phải tin." Tuy chưa tận mắt chứng kiến, nhưng hoàng thượng tin chắc rằng chân của Tiêu Thiên Diệu đã khỏi. Thiên Tàng Các — tuyệt đối không nói dối trong chuyện này.

Ánh mắt Mặc thần y dại ra, lẩm bẩm như nói với chính mình: "Chân Tiêu Vương... khỏi rồi? Rốt cuộc là ai đã chữa lành chân cho hắn?"

Khác biệt giữa một đại phu và một chính khách nằm ở chỗ này — hoàng thượng chỉ quan tâm việc Tiêu Vương hồi phục sẽ gây ra ảnh hưởng gì, còn Mặc thần y thì chỉ muốn biết là ai đã chữa khỏi chân cho hắn.

"Trừ Trung Ương Đế Quốc ra, trong bốn nước không ai có y thuật vượt qua ta. Ta còn không làm được, ai có thể làm được?" Mặc thần y chau mày trầm ngâm, nghĩ đến nát óc vẫn không thể hình dung ra một khả năng hợp lý nào.

Ông ta từng biết một thiên tài y học — nhưng người đó... đã bị chính tay ông ta hủy hoại. Đừng nói đến chuyện sống sót, cho dù còn sống, e rằng cũng chẳng thể tiếp tục hành y.

Hoàng thượng nghe đến đây, sắc mặt càng lạnh: "Trẫm cũng rất muốn biết, là ai có bản lĩnh đó, chữa khỏi hai chân của Tiêu Vương."

Nếu không phải Mặc Ngọc Nhi đã trở thành phi tử của hắn, nếu không phải trước đây Mặc thần y từng có chút hữu dụng, hắn đã sớm nghi ngờ hai người này vốn là do Tiêu Thiên Diệu cài vào. Còn cái gọi là "chân không thể hồi phục" kia, chẳng qua chỉ là trò tung hỏa mù.

Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của hoàng thượng, Mặc thần y thầm thở dài, vội vàng nói:

"Hoàng thượng, thảo dân cả gan hỏi một câu — thời gian gần đây, Tiêu Vương có mời đại phu nào, hay bên người có người lạ ra vào hay không?"

"Nếu có, trẫm đã sớm biết là ai chữa khỏi cho hắn rồi." Chính vì không có, nên hoàng thượng mới giận dữ, mới bắt đầu nghi ngờ lời Mặc thần y nói là giả.

"Không ai tiếp cận được Tiêu Vương?" Mắt Mặc thần y trợn lớn, sau đó lắc đầu liên tục, vẻ mặt không thể tin nổi:

"Không thể nào... mặc dù nàng cũng học y, nhưng tuyệt đối không đủ năng lực chữa lành hai chân của Tiêu Vương..."

"Nàng là ai?" Hoàng thượng lúc này không buông tha bất kỳ khả năng nào, dù là nhỏ nhất.

Mặc thần y chỉ mong gột rửa hiềm nghi, không chút do dự liền bán đứng Lâm Sơ Cửu:

"Tiêu Vương phi. Nàng biết y thuật, hơn nữa lúc đó chính là nàng kịp thời phá vỡ quá trình trị liệu, cứu được mạng Tiêu Vương."

Chuyện xảy ra tại phủ Tiêu Vương năm đó, cả Hoàng thượng lẫn Mặc thần y đều chưa từng đề cập tới. Với Hoàng thượng, đó là một việc làm trong bóng tối, vốn không muốn để người khác biết đến, càng không thể chủ động hỏi đến.

Còn với Mặc thần y, đó là vết nhơ trong cuộc đời hành y của mình — nếu không phải hôm nay bị nghi ngờ, ông ta tuyệt đối không bao giờ nhắc lại.

Nghe Mặc thần y nhắc đến chuyện cũ, Hoàng thượng lập tức nói:

"Kể lại tình hình lúc đó, từng chi tiết một."

Hắn nhất định phải biết rõ ràng — kế hoạch của mình rốt cuộc đã bị ai phá.

Bởi nếu khi ấy kế hoạch thành công, thì sẽ không có những chuyện ngày hôm nay. Hắn cũng không bị Tiêu Thiên Diệu phản kích dữ dội đến mức đầu óc rối loạn, triều cục suýt thì sụp đổ.

Lúc này Mặc thần y không còn để ý thể diện, kể lại từ đầu đến cuối: Lâm Sơ Cửu làm sao phát hiện, bất chấp tất cả xông vào chậu tắm thế nào, sau đó lại tìm ra chứng cứ minh oan cho chính mình — không bỏ sót một chi tiết nào.

Trong quá trình thuật lại, Mặc thần y vô thức tâng bốc Lâm Sơ Cửu, đồng thời hạ thấp Mặc Ngọc Nhi. Dù Mặc Ngọc Nhi bây giờ đã là phi tử trong cung, nhưng một cung phi hiểu biết về y lý một chút cũng không đủ khiến Hoàng thượng an tâm. Lời nói của Mặc thần y rõ ràng đang ngầm ám chỉ — so với Lâm Sơ Cửu, Mặc Ngọc Nhi còn kém xa.

"Ý ngươi là, Tiêu Vương phi rất giỏi y thuật?" Sắc mặt Hoàng thượng vô cùng khó coi.

Lâm Sơ Cửu là người hắn ban cho Tiêu Thiên Diệu, vốn tưởng chỉ là một phế nhân vô dụng. Kết quả, nàng không chỉ cứu mạng Tiêu Thiên Diệu, mà thậm chí còn có thể là người chữa khỏi hai chân cho hắn. Loại cảm giác mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát này khiến Hoàng thượng như nuốt phải gai.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com