Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 224: Tranh chấp, Hộ Long Vệ tới



Tóc dài quấn khăn lông trắng, bao vây lấy thân hình cao lớn, lúc này hơi nước trắng từ người hắn tỏa ra giống như sương mù.

"Ta..." Trời ơi!

Lâm Sơ Cửu ngây ngốc nhìn, lòng thầm run rẩy: Đây là... nội công trong truyền thuyết sao?

Lấy nội lực để hong tóc, có phải... quá xa xỉ rồi không?

Nàng nhìn đến mắt cũng sắp dán lên người hắn. Nếu không phải đã biết Tiêu Thiên Diệu là người khó ở chung, suýt nữa đã hô to lên: Đại hiệp, nhận ta làm đồ đệ đi!

Thật sự là...

Tiêu Thiên Diệu rõ ràng rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nàng, động tác hơi nhanh hơn, khiến hơi nước bốc lên càng dày đặc. Không bao lâu, mái tóc của Lâm Sơ Cửu đã được hong khô.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh của nàng, Tiêu Thiên Diệu thu tay lại đầy phong độ, mở khăn lông, tiện tay ném lên người nàng: "Sau này nhớ lau tóc cho khô."

Lúc này, Lâm Sơ Cửu không rảnh để quan tâm đến phong thái của hắn. Nàng đưa tay sờ tóc, mái tóc dài đã khô ráo như biến phép, lại nhìn Tiêu Thiên Diệu với ánh mắt sùng bái lần nữa.

Phải biết, tóc nàng dài đến tận eo, lại dày và nặng. Ngày thường, nha hoàn phải mất nửa canh giờ mới làm khô được một nửa. Vậy mà hắn chỉ tuỳ tiện vài động tác đã hong xong cả đầu tóc.

Tiết kiệm bao nhiêu công sức và thời gian chứ... Tiêu Thiên Diệu đúng là không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh.

Tráng sĩ à, trời vào đông rồi... ngươi có thể mỗi ngày hong tóc giúp ta được không?

Lâm Sơ Cửu nhìn hắn đầy mong chờ, nhưng không dám mở lời.

Tiêu Thiên Diệu liếc nàng một cái, thấy nàng như muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: "Sao? Có chuyện gì à?"

"Không..." Lâm Sơ Cửu còn chưa kịp nói dối, thì hệ thống y sinh trong đầu đã vang lên thông báo dồn dập: Bệnh nhân Tiêu Tử An tình trạng nguy kịch, lập tức tiến hành điều trị.

Lặp đi lặp lại như muốn ép buộc nàng phải hành động. Lâm Sơ Cửu cắn môi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nghiêm túc nói: "Ta có chuyện muốn thương lượng với ngài."

"Chuyện gì?" Tiêu Thiên Diệu nhìn môi nàng bị cắn đến mức đỏ tấy, nhíu mày: "Đừng cắn môi nữa."

"Biết rồi." Lâm Sơ Cửu chạm nhẹ vào môi, thấy hắn hôm nay có vẻ dễ nói chuyện, lại mở miệng lần nữa: "Ta thật sự có chuyện cần nói."

"Nói đi." Tiêu Thiên Diệu kéo ghế, ngồi xuống đối diện nàng.

Ban đầu hắn định ngồi ở mép giường, nhưng thấy nàng vẫn giữ khoảng cách cảnh giác, đành chọn chỗ ngồi an toàn hơn, không quá gần.

"Ta muốn vào cung." Vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Thiên Diệu lập tức trầm xuống. Lâm Sơ Cửu vội bổ sung: "Thật sự là việc hệ trọng, liên quan đến tính mạng."

Tiêu Thiên Diệu lạnh mặt, không thèm tin nửa chữ: "Đừng mơ!"

"Ta không lừa ngài, nếu không vào cung thật sự sẽ mất mạng người." Lâm Sơ Cửu sốt ruột đến mức bật dậy, vẻ mặt đáng thương, khẩn cầu: "Vương gia, để ta tiến cung được không? Cần thiết thì ta không lấy thân phận Tiêu Vương phi, ta lấy thân phận đại tiểu thư Lâm gia, nếu xảy ra chuyện, Lâm gia gánh chịu."

"Không muốn làm Tiêu Vương phi nữa? Nàng nghĩ lời nàng nói có giá trị sao?" Tiêu Thiên Diệu hừ lạnh, ánh mắt băng lãnh, rõ ràng là không vui.

"Không phải ta không muốn làm, mà là ta bắt buộc phải vào cung. Hôm nay nhất định phải vào." Nếu không phải hệ thống y sinh lại nhắc nhở liên tục, nàng cũng không muốn tranh cãi với hắn. Nhưng lúc này, nàng thật sự không thể chịu thêm hình phạt nữa.

"Bổn vương nói không được, thì là không được." Tiêu Thiên Diệu lắc đầu, lạnh giọng: "Nếu không tin, nàng cứ thử xem, xem nàng có ra khỏi Tiêu Vương phủ nổi không."

"Ta sẽ ra ngoài, ngài không được cản ta." Lâm Sơ Cửu không nói thêm nửa câu, xoay người bước đi, Tiêu Thiên Diệu giơ tay cản lại, chỉ dùng chưa đến nửa phần sức lực, đã khiến nàng ngã ngửa xuống giường. "Yếu ớt thế này, còn dám chống đối với bổn vương?"

Lâm Sơ Cửu tức giận nghiến răng, chống tay ngồi dậy, thở hổn hển: "Tiêu Thiên Diệu, ngươi có thể lý trí một chút hay không? Ta thực sự có việc gấp phải vào cung."

"Muốn nói lý với bổn vương?" Hắn nhướng mày, giọng cợt nhả: "Tốt, vậy ta nói lý cùng nàng. 'Tam tòng tứ đức', nghe qua chưa? Xuất giá tòng phu, hiểu không? Nàng muốn nghe đạo lý gì, bổn vương có thể nói hết cho nàng nghe."

"Vậy nghĩa là, chúng ta không thể nói chuyện được nữa?" Lâm Sơ Cửu như thể hết hy vọng, ngồi bệt xuống giường, ánh mắt tối sầm, không còn chút thần sắc.

Nàng không thể vào cung... thật sự không biết phải làm sao.

Chính vào lúc ấy, Tiêu Thiên Diệu bất ngờ mở miệng: "Nói xem, vì sao nàng phải vào cung?"

Ánh mắt Lâm Sơ Cửu sáng rực, lập tức đáp: "Cứu người."

"Cứu ai?"

"An Vương. Tam hoàng tử điện hạ." Lâm Sơ Cửu không chắc Tiêu Thiên Diệu có ngăn cản nàng hay không, nhưng nếu không nói rõ, nàng ngay cả chút hy vọng vào cung cũng không có.

"Sao nàng lại muốn cứu hắn? Mà còn gấp như vậy?" An Vương bệnh tình nguy kịch hai lần, cả hai lần nàng đều cố sống cố chết đòi vào cung. Còn trùng hợp như thế?

Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng chằm chằm. Thế này thì giải thích sao cho lọt?

Nàng hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào. Lâm Sơ Cửu mặt mày ủ ê, giọng khổ sở: "Ta cũng không biết phải nói sao cho ngươi hiểu. Trước kia ta từng chữa trị cho An Vương, nên có thể đoán được bệnh tình của hắn gần đây sẽ chuyển nặng. Ta nghĩ ra một phương pháp có thể giúp hắn, ta muốn thử một lần."

"Hừ..." Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: "Tạm thời chưa bàn đến việc nàng có thể thuyết phục được bổn vương hay không. Dù cho nàng thật sự nói được, nàng nghĩ bổn vương sẽ để nàng tiến cung cứu An Vương sao?"

Sắc mặt Lâm Sơ Cửu tái nhợt, nhưng giọng điệu vẫn rất kiên quyết: "Ta mặc kệ các ngươi đối đầu thế nào về mặt chính trị, ta là đại phu, ta chỉ làm việc mà một đại phu nên làm."

"Giống như hôm đó, nàng băng bó cho đám thích khách định giết nàng?" Tiêu Thiên Diệu cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, chế nhạo không hề giấu diếm.

"Ta là đại phu." Lâm Sơ Cửu cảm thấy muốn đâm đầu vào tường, nàng biết những lời này nghe qua chẳng có sức thuyết phục gì, nhưng... nhưng...

Nàng phải giải thích thế nào về hệ thống y sinh trong đầu? Nếu nói ra, Tiêu Thiên Diệu chắc gì đã tin, mà nếu tin... biết đâu lại coi nàng là yêu ma quỷ quái rồi xử lý cho xong.

Tiêu Thiên Diệu biết nàng còn giấu chuyện, nhưng cũng không ép hỏi. Hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Bổn vương không cần nàng giải thích, và nàng cũng đừng mơ tiến cung."

"Không được, ta—" Lâm Sơ Cửu vội vàng bước lên, nhưng vừa đi được hai bước, đã bị một luồng lực vô hình đẩy ngược lại, không tài nào tiến gần hắn được.

"Ngoan, đừng ép bổn vương phải đánh gãy hai chân nàng rồi nhốt nàng vĩnh viễn trong phòng này." Tiêu Thiên Diệu xoay người, nhẹ nhàng nói.

Lâm Sơ Cửu lạnh sống lưng, nàng vừa định nhào tới ngăn hắn thì ngoài cửa vang lên tiếng của Tào quản gia: "Vương gia, Hộ Long Vệ mang theo thánh chỉ, yêu cầu vương phi lập tức tiến cung."

"Hộ Long Vệ?" Ánh mắt Tiêu Thiên Diệu chợt lạnh, một chân đá văng cửa phòng, bước nhanh ra ngoài: "Hoàng thượng định vào phủ bổn vương đoạt người sao?"

Lâm Sơ Cửu vội vàng đuổi theo, vừa vặn nghe thấy Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng dặn: "Canh kỹ vương phi, không được để nàng ra khỏi cửa."

"Tuân lệnh."

"Không được! Tiêu Thiên Diệu, ngài không thể làm vậy! Cho ta tiến cung!" Lâm Sơ Cửu không phải đối thủ của hắn, nhưng thị vệ lại không dám làm mạnh tay với nàng. Thấy có cơ hội, nàng lập tức lao ra ngoài, thị vệ vừa định cản lại, nàng liền ra tay trước.

Chỉ là vài chiêu phòng thân đơn giản, nhưng vì ra đòn bất ngờ, thị vệ nhất thời luống cuống tay chân. Một người bị nàng đánh trúng, trực tiếp ôm đũng quần ngã xuống, kêu rên thảm thiết...

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com