Tần thái y suýt nữa thì tức đến mức muốn gãy răng. Ông nhìn Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ mình, không hề có lấy nửa câu đối thoại, chỉ biết bày ra dáng vẻ tình chàng ý thiếp giữa nơi vốn là tẩm điện của An Vương – nay lại thành hậu hoa viên của Tiêu Vương phủ, một màn thật khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối...
Cuối cùng, sau khi Tiêu Vương khí phách tuyên bố một câu "Không ai dám động tới ông", Tần thái y mới nắm được cơ hội chen vào:
"Vương gia, vương phi, hai người có thể để ta nói một câu không?"
"Khụ khụ..." Lâm Sơ Cửu xấu hổ khẽ ho, lùi lại một bước.
"Nói đi." Tiêu Thiên Diệu lười biếng liếc ông một cái, thái độ vẫn hờ hững như thể không đặt Tần thái y vào mắt.
Tần thái y sớm quen với tính cách cao ngạo của hắn, cũng không so đo, chỉ nhanh chóng mở lời:
"Vương gia, cứu người như cứu hỏa, bệnh tình của An Vương không thể chậm trễ. Nếu tiếp tục trì hoãn, Mặc thần y sẽ sớm trở về."
Hỗn đản! Hắn nhọc công bày mưu tính kế lâu như vậy, đâu phải để nhường công lao cho Mặc thần y?
"Ừm." Tiêu Thiên Diệu gật đầu, "Vậy Tần thái y có đề nghị gì không?"
"Không có." Nếu có cách, ông đã chữa xong cho An Vương từ lâu rồi, nào còn đợi đến lúc này. Tuy ông không có biện pháp, nhưng sư phụ ông thì có. Có điều nếu cứ khai hết ra cho Tiêu Vương biết, ông còn mong được chia phần công lao gì nữa?
Tiêu Thiên Diệu không giận, chỉ hất cằm về phía góc phòng: "Không có thì đứng qua một bên."
"Vương gia..." Lâu lắm rồi chưa từng bị ai coi khinh đến thế, sắc mặt Tần thái y lập tức trầm xuống. Nhưng chỉ vừa động tâm một chút, đã cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp từ Tiêu Thiên Diệu ép tới.
Không giống như khí thế bức người của đế vương, đây là áp bách từ tâm, khiến ông đứng cũng không vững, phải lùi liên tục, khóe môi thậm chí còn rịn máu.
"Võ Thần? Ngài... Tiêu Vương, ngài là Võ Thần?"Ông hoàn toàn không hề nghe được chút tin tức nào về chuyện này!
"Chỉ là uy áp tương đương Võ Thần mà thôi." Tiêu Thiên Diệu chẳng hề có ý lấy mạng ông, thấy Tần thái y đã chịu không nổi, liền thu lại khí thế.
Tần thái y chống vào vách tường, thở dốc từng ngụm: "Võ Thần không thể xuất hiện trên chiến trường, không được can thiệp chiến sự tứ quốc... ta lại quên mất điều đó."
Chiến tranh giữa Bắc Lịch và Đông Văn vẫn chưa kết thúc. Dù Tiêu Vương đạt đến thực lực Võ Thần, cũng sẽ bị áp chế, không thể tùy tiện tấn chức vào lúc này.
"Nếu đã biết, thì ngoan ngoãn ngậm miệng." Tiêu Thiên Diệu liếc ông một cái cảnh cáo, thấy Tần thái y hơi co rúm lại, hắn mới thu lại ánh mắt, quay sang nói với Lâm Sơ Cửu:
"Lúc nãy nợ Tần thái y một ân tình, giờ còn cần ông ấy."
"Hả?" Lâm Sơ Cửu còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã bị Tiêu Thiên Diệu kéo đến mép giường: "Cởi áo An Vương ra."
"Được." An Vương vì bệnh tật quanh năm mà thân thể gầy gò đến mức đáng thương. Lâm Sơ Cửu dễ dàng đỡ hắn ngồi dậy, nhanh chóng cởi y phục. Thấy không tìm được nút thắt, nàng dứt khoát dùng kéo cắt phăng.
Cách làm thô bạo này khiến Tiêu Thiên Diệu nhìn mà vô cùng hài lòng.
Rõ ràng cho thấy... Lâm Sơ Cửu chẳng hề quen tay với quần áo nam nhân.
Quần áo vừa cởi, thân thể gầy gò tái nhợt của An Vương lập tức lộ ra trước mắt. Lâm Sơ Cửu chỉ liếc nhìn rồi nhanh chóng dời mắt, chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.
"Lấy ngân châm ra, làm theo lời ta." Tiêu Thiên Diệu ngồi một bên, dáng vẻ như đại gia sai khiến người hầu, ra lệnh cho Lâm Sơ Cửu từng bước một. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy người làm đại phu không phải mình mà chính là hắn, còn bản thân chỉ như một tiểu học đồ.
Nhưng đối mặt lĩnh vực mình không nắm vững, làm học trò nàng cũng chấp nhận. Huống chi bệnh của An Vương không phải chuyện bình thường, nàng hoàn toàn không dám tùy tiện ra tay.
Khi Lâm Sơ Cửu chuẩn bị xong, Tiêu Thiên Diệu bắt đầu đọc ra liên tiếp các huyệt vị, toàn là những vị trí hiểm yếu. Dù có hệ thống y sinh hỗ trợ ghi chép, nàng vẫn nhất thời không tìm được, sốt ruột nói:
"Chậm một chút, ngươi chậm lại được không?"
Toàn là huyệt không thể tùy tiện hạ châm, dù nàng thuộc làu cơ thể người, nhưng tay lại chẳng nhanh bằng miệng hắn.
"Nàng nghĩ người ta đã chết rồi chắc?" Tiêu Thiên Diệu bực bội mắng một tiếng, nhưng vẫn chậm lại đúng như nàng yêu cầu. Nhờ vậy Lâm Sơ Cửu mới đuổi kịp tiết tấu, còn kịp lau mồ hôi trên trán.
Mười lăm phút sau, trong tay nàng là 108 cây ngân châm, tất cả đều cắm chặt lên lưng An Vương. Từ xa nhìn lại, rậm rạp như một con nhím sống.
"Tiếp theo làm gì?" Lâm Sơ Cửu quay sang hỏi, chờ hắn chỉ dẫn.
"Việc tiếp theo nàng không làm được, tránh ra." Tiêu Thiên Diệu đứng dậy, đưa tay đẩy nàng sang bên. Không hiểu hắn dùng lực kiểu gì, rõ ràng vung tay mạnh mẽ, nhưng khi tiếp xúc lại vô cùng mềm nhẹ, khiến nàng yên ổn rơi xuống ghế. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Thiên Diệu đang ấn lên ngực An Vương mấy cái.
Thoạt nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng gương mặt An Vương lại nhăn nhó vì đau đớn, thậm chí...
Sau lưng, nơi cắm ngân châm, từng giọt máu đen từ từ rịn ra.
"Cái gì đây?" Lâm Sơ Cửu kinh ngạc, cảm giác hoàn toàn vượt khỏi phạm vi khoa học có thể giải thích.
"Là cấm chế của Võ Thần." Tần thái y – người đã bị sung quân ra góc phòng – lên tiếng giải đáp thay nàng, "Khó trách bao nhiêu năm không ai tìm ra nguyên nhân bệnh của An Vương. Thì ra hắn bị Võ Thần dùng thủ pháp đặc biệt phong tỏa gân mạch."
Nói đến đây, Tần thái y chỉ biết lắc đầu thở dài. Hậu cung quả nhiên là nơi đáng sợ. Tính theo thời gian An Vương phát bệnh, e rằng từ thuở còn nhỏ hắn đã bị hạ độc thủ.
Võ Thần thì thôi đi, còn thêm cả cấm chế? Đúng là tầng lớp cao thâm mà nàng hoàn toàn không hiểu nổi.
Lâm Sơ Cửu không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã hiểu vì sao Tiêu Thiên Diệu nhất quyết muốn tiến cung cùng nàng. Hắn sớm biết rõ, nàng không thể chữa khỏi bệnh cho An Vương—bởi lẽ, ngay từ đầu, An Vương vốn chẳng hề mắc bệnh.
Máu đen từ sau lưng An Vương không ngừng rỉ ra, mỗi lúc một nhiều. Cùng lúc đó, tay Tiêu Thiên Diệu di chuyển càng lúc càng nhanh. Nhìn qua tưởng như không dùng bao nhiêu sức, nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, đủ để thấy hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Không có việc của mình, Lâm Sơ Cửu chỉ yên lặng ngồi bên quan sát, cho đến khi Tiêu Thiên Diệu thu tay lại:
"Rút ngân châm."
"Được." Lâm Sơ Cửu lập tức bước lên, cẩn thận rút từng cây ngân châm trên lưng An Vương.
Máu đen theo từng mũi kim chảy ra, nhưng ngân châm lại hoàn toàn không bị nhuộm đen. Điều đó chứng tỏ, An Vương không hề trúng độc.
Rút xong, nàng vừa định lấy khăn lau sạch máu sau lưng An Vương, thì nghe Tiêu Thiên Diệu nói:
"Được rồi, việc còn lại giao cho Tần thái y."
Lâm Sơ Cửu dừng tay, ném khăn sang cho Tần thái y đang đứng một bên.
Tần thái y liếc nhìn Tiêu Thiên Diệu, ánh mắt dừng lại vài nhịp trên vầng trán đẫm mồ hôi kia. Không nói gì, ông lặng lẽ nhận lấy khăn, bắt đầu lau sạch máu cho An Vương. Thỉnh thoảng, khóe mắt lại liếc về phía Tiêu Vương phi. Phát hiện nàng hoàn toàn không có ý định lau mồ hôi cho Tiêu Vương, Tần thái y không khỏi nở nụ cười... chẳng có chút lương thiện nào.
Mồ hôi đầy mặt, nhưng Tiêu Thiên Diệu không buồn tự lau, chỉ ngồi yên tại chỗ—chờ đợi điều gì đó.
Chỉ tiếc, hắn chờ mãi... đến khi Lâm Sơ Cửu lau sạch ngân châm, cho vào dược thùng khử trùng xong, vẫn chẳng thấy nàng bước lại lau mồ hôi cho hắn.
Tiêu Thiên Diệu không khỏi cảm thấy đau đầu vì sự "ngu ngốc" của nàng. Đã ngốc đến mức ấy, còn chẳng có lấy một chút tinh tế hay nhãn lực. Trên đời này, ngoài hắn ra, còn ai có thể chịu đựng nổi nữ nhân này đây?