"Thế nào? Bổn vương không thể tức giận sao?" Vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Sơ Cửu liền chạy mất dạng, hắn chẳng lẽ không có quyền tức giận?
"Ngài lấy tư cách gì mà nổi giận? Ta có quyền tự do ra vào Tiêu Vương phủ, đúng không?" Lâm Sơ Cửu bị thái độ thản nhiên của Tiêu Thiên Diệu chọc giận, chất vấn, lửa giận bốc cao. Người đàn ông này định nuốt lời sao?
"Cho nàng tự do ra khỏi phủ không có nghĩa là muốn đi lúc nào thì đi, mỗi lần ra ngoài đều phải được bổn vương đồng ý." Lâm Sơ Cửu rốt cuộc ngây thơ đến mức nào, mới không hiểu bên ngoài nguy hiểm cỡ nào chứ.
Bắc Lịch, Nam Man và Tây Võ đều đang rình rập Đông Văn như sói đói, ai cũng dòm ngó hai chân hắn đã hồi phục. Lâm Sơ Cửu vừa bước ra ngoài, chẳng khác gì làm tấm bia sống.
"Hừ." Lâm Sơ Cửu cười lạnh lùng. "Vương gia, ngài đang nói chuyện cười sao? Phải được ngài cho phép mới được ra khỏi cửa, vậy thì còn gọi gì là tự do?"
"Bổn vương có nói đùa hay không, nàng rõ hơn ai hết." Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu tối sầm, lời lẽ cứng rắn.
"Ngài... ngài đúng là chẳng đáng tin chút nào." Lâm Sơ Cửu tức đến trợn mắt nhìn hắn. Nhân lúc Tiêu Thiên Diệu đang ngồi, nàng hiếm hoi có thể nhìn ngang hắn, khỏi phải ngẩng đầu. Nhưng dù vậy, khí thế của nàng vẫn thua hắn xa.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia, Lâm Sơ Cửu nhanh chóng không chịu nổi nữa, đành quay mặt đi, tức giận nói: "Thôi, ta không thèm cãi với ngài nữa."
"Bổn vương khi nào cãi với nàng?" Hắn mà phải tranh cãi với một nữ nhân? Nực cười.
"Ngài nói không có thì là không có à? Không còn gì nữa thì ta đi đây." Tiêu Thiên Diệu càng ngày càng khiến người ta khó chịu. Lâm Sơ Cửu sợ mình không kìm chế được sẽ nhào lên cắn hắn, xoay người định rời đi. Nhưng...
"Đứng lại!" Tiêu Thiên Diệu quát lớn. "Bổn vương cho phép nàng đi sao?"
"Vương gia còn gì dặn dò?" Lâm Sơ Cửu xoay người, thần sắc lạnh nhạt.
Nam nhân này, luôn có bản lĩnh khiến chút thiện cảm nàng vừa nhen nhóm liền bị đạp nát.
Vốn vì chuyện của An Vương, nàng đã bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác. Nhưng giờ thì...
Nàng chỉ muốn nhào tới, cắn chết hắn!
Không nói không rằng biến mất ba ngày thì thôi, dựa vào đâu vừa mới về đã quát nạt nàng? Nàng đâu phải bao cát cho hắn trút giận.
"Cầm đồ đi." Tiêu Thiên Diệu chỉ vào món đồ trên bàn. Lâm Sơ Cửu liếc nhìn, lạnh lùng từ chối: "Quà của Vương gia, ta không nhận nổi." Trái tim nàng còn lạnh hơn vật kia nhiều.
"Thứ bổn vương đã đưa ra, không bao giờ thu lại." Hắn không chấp nhận bị từ chối.
"Không thu lại thì cứ ném đi, ta chẳng quan tâm." Ai để ý là người ấy thua. Trước đây nàng để tâm đến Tiêu Thiên Diệu nên mới thua thảm. Bây giờ, nàng buộc mình phải lạnh lùng, dù thắng cũng chẳng thấy vui, nhưng ít nhất có thể xả được cơn giận trong lòng.
Lâm Sơ Cửu tiếp tục bước ra. Nhưng ngay khi tay nàng vừa chạm vào cánh cửa, lập tức bị một lực kéo mạnh mẽ giật lại, nàng chưa kịp mở cửa đã bị lôi ngược về...
"Vương gia, ngài muốn làm gì?"
Lâm Sơ Cửu buộc phải dừng bước, ánh mắt đề phòng.
"Cầm đồ đi."
"Ta đã nói, ta không cần." Nàng một lần nữa từ chối.
Tiêu Thiên Diệu không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó tiện tay gạt tập giấy dính mực sang một bên, chấm bút tiếp tục viết như thể chưa từng có cuộc tranh cãi.
Lâm Sơ Cửu đứng yên một lúc, thấy hắn chuyên chú vào công việc, xoay người định mở cửa. Nhưng y như lần trước, nàng còn chưa chạm tay vào cửa đã bị một lực vô hình mạnh mẽ đẩy bật trở lại.
Nàng tức tối quay người, giọng gắt gỏng: "Vương gia, để ta ra ngoài!"
Tiêu Thiên Diệu không hề ngẩng đầu, cũng chẳng liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.
"Vương gia... ta muốn ra ngoài!" Nàng nâng giọng, cố nén giận. Nhưng hắn vẫn thản nhiên làm lơ.
Đến nước này, đừng nói Lâm Sơ Cửu, dù là thánh nhân cũng phải phát điên.
"Ngài rốt cuộc muốn sao đây?" Nàng rít lên, gương mặt lộ rõ vẻ bức bối.
"Cầm đồ." Hắn đáp gọn, mắt vẫn không rời khỏi trang giấy.
Ba ngày hai đêm trở về, chỉ để đưa cho nàng một thứ, vậy mà nàng nói không cần là không cần? Không thể nào.
"Ngài đúng là..." Lâm Sơ Cửu cắn môi, chưa từng gặp ai bá đạo đến mức này. Hắn không tiếp nhận từ chối, lại chẳng màng người khác có muốn hay không.
Tiêu Thiên Diệu nói xong thì tiếp tục làm việc, hoàn toàn phớt lờ nàng.
Lâm Sơ Cửu không còn lựa chọn, hít sâu một hơi, nén cơn bực trong lòng rồi chậm rãi bước tới. Nhưng lần này, nàng không trực tiếp cầm lấy hộp mà đưa tay mở nắp, mặc cho khí lạnh tràn ra bủa quanh.
"Cái gì đây?" Nàng nghi hoặc nhìn vào bên trong. Một làn khói trắng nhè nhẹ bay lên.
Trong hộp chỉ có một khối băng, màu nhạt hơn băng bình thường, nhưng hàn khí lại nặng hơn nhiều.
Lâm Sơ Cửu cau mày. Tiêu Thiên Diệu đưa nàng một khối băng để làm gì chứ?
"Hàn băng." Tiêu Thiên Diệu đặt bút xuống, đặt tờ giấy vừa viết xong sang một bên.
"Hàn băng? Có ích gì cho ta?" Thứ lạnh đến mức này, ngay cả đụng vào hộp cũng khiến nàng khó chịu, còn nói gì đến việc lấy ra?
"Ngu ngốc." Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, sau đó không chút do dự đẩy nàng sang bên cạnh, tay trần vươn vào trong hộp, mặc kệ hàn khí buốt giá, trực tiếp lấy khối băng ra.
"Trọng điểm không phải là hàn băng, mà là thứ bên trong nó."
Lâm Sơ Cửu thật sự là nữ nhi của Lâm tướng sao? Hắn bắt đầu nghi ngờ rồi.
Khối băng tinh khiết như pha lê, trong suốt như ánh sáng, nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, căn bản không thể thấy rõ bên trong ẩn giấu thứ gì.
Tiêu Thiên Diệu lấy khối hàn băng ra, ban đầu Lâm Sơ Cửu không phát hiện điều gì đặc biệt. Mãi đến khi hắn tách khối băng làm đôi, nàng mới kinh ngạc nhận ra: giữa lớp băng dày ấy, vậy mà lại có một quả tròn lớn cỡ nắm tay, màu sắc trắng ngà, lặng lẽ nằm giữa trung tâm như được chôn giấu từ lâu.
Quả ấy tỏa ra khói trắng mờ nhạt, nhìn qua đã biết không phải vật bình thường.
Tiêu Thiên Diệu chẳng buồn giải thích, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Ăn đi."
"Đây là cái gì?" Lâm Sơ Cửu theo bản năng hỏi lại.
Không ngờ câu hỏi ấy lại khiến hắn cau mày đầy bất mãn: "Sao lại hỏi nhiều vậy? Bổn vương sẽ hạ độc nàng chắc? Nếu ta muốn lấy mạng nàng, cần gì phải dùng độc?"
"Ta chỉ muốn biết mình ăn cái gì mà thôi." Lâm Sơ Cửu biết Tiêu Thiên Diệu sẽ không hại nàng, nhưng hỏi một câu thì đã sao?
Tiêu Thiên Diệu không đáp, chỉ nói ngắn gọn: "Nếu không ăn hết trong một chén trà nhỏ, nó sẽ tan ra."
Ăn hay không, tùy nàng.
"Ăn thì ăn!" Lâm Sơ Cửu hừ nhẹ. Đời này của nàng chưa từng gặp ai ngang ngược như hắn.
Nàng đưa tay nhón lấy quả băng tuyết. Chỉ một cái chạm nhẹ, hàn khí đã tê buốt đến mức ngón tay gần như đông cứng. Không dám chần chừ, nàng nhanh chóng đưa thẳng vào miệng. Tưởng rằng thứ lạnh như vậy sẽ làm cổ họng nàng rách toạc, không ngờ quả ấy vừa chạm môi đã lập tức tan thành nước, chưa kịp cảm nhận mùi vị gì đã trôi thẳng xuống họng.
"Mùi vị thế nào?" Tiêu Thiên Diệu cố ý hỏi, giọng châm chọc.
Lâm Sơ Cửu thành thật lắc đầu: "Chưa kịp nếm ra."
"Bò nhai mẫu đơn." Tiêu Thiên Diệu lộ vẻ ghét bỏ.
"Năm mươi năm mới kết ra được một hàn quả, vậy mà nàng ăn xong lại chẳng cảm nhận được hương vị gì, đúng là phí của trời."
Lâm Sơ Cửu bỏ qua câu mắng, ngạc nhiên hỏi: "Năm mươi năm mới có một quả? Quý giá vậy sao?"
Tiêu Thiên Diệu hừ lạnh, ánh mắt đầy lạnh nhạt, chỉ tay về phía cửa: "Cút."
Chỉ cần nhìn thấy nữ nhân này là hắn đã thấy phiền. Biết vậy đã chẳng phí công đi cướp lấy hàn quả kia cho nàng, đúng là uổng phí thời gian.