Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 246: Mặt quỷ, Vương gia rất rộng lượng



Tô Trà cố ý nhắc đến chuyện Mạnh gia vào kinh tìm thầy chữa bệnh, dĩ nhiên không phải chỉ nói suông. Hắn thật sự hy vọng...

"Có thể để vương phi khám cho đại công tử Mạnh gia không?" Tô Trà vừa nói xong liền nhanh chóng lùi về phía sau Lưu Bạch, không thèm liếc Tiêu Thiên Diệu lấy một cái.

Lưu Bạch lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Thiên Diệu chiếu tới, chỉ hận không thể túm cổ Tô Trà ra đánh một trận. Nhưng lúc này Tiêu Thiên Diệu rõ ràng đang rất giận, hắn nào dám làm loạn, chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Tuy nhiên...

"Ta cũng cảm thấy đề nghị của Tô Trà không tệ. Y thuật của vương phi rất cao, chưa chắc đã kém Mặc thần y." Lưu Bạch thật sự không phải đang đẩy Lâm Sơ Cửu vào hố, cũng chẳng phải vì coi trọng nàng, mà là bởi lợi ích từ phía Mạnh gia quá hấp dẫn. Nếu Lâm Sơ Cửu có thể làm được, Tiêu Thiên Diệu tất nhiên sẽ thu được lợi ích ngoài dự liệu.

Lưu Bạch cho rằng, thử một lần cũng chẳng tổn thất gì.

Tiêu Thiên Diệu đương nhiên hiểu điều đó. Chỉ là, có một số lợi ích không dễ lấy đến thế. Nếu bệnh của đại công tử Mạnh gia thực sự dễ trị như vậy, Mạnh gia đã chẳng cần gạt đi thể diện để vào kinh cầu Mặc thần y. Phải biết rằng, giới văn nhân luôn xem trọng danh tiếng và lời hứa hơn cả sinh mạng.

Tô Trà đoán được Tiêu Thiên Diệu đang lo lắng điều gì, liền bước ra từ sau lưng Lưu Bạch, nghiêm túc nói: "Thiên Diệu, ta hiểu ngươi đang băn khoăn. Nhưng ta nghĩ chuyện này có thể vận dụng một chút. Chỉ cần để Mạnh gia chủ động đến nhờ vả là được." Đến lúc đó, dù có không thành công, cũng không khiến hai nhà kết thù.

"Ngươi nói vận dụng, chẳng qua là định thổi phồng y thuật của Lâm Sơ Cửu. Ngoài cách đó, ngươi còn chiêu gì khác?" Tiêu Thiên Diệu liếc hắn đầy khinh thường, chẳng cho là cách đó có gì hay.

Tô Trà cực kỳ ấm ức: "Y thuật của vương phi thực sự không tồi, chúng ta nói ra cũng không sai sự thật."

"Quá giả. Ngươi tưởng Mạnh gia là lũ ngốc?" Có thể đứng vững bao năm, khống chế thư viện Văn Xương, không chịu sự chi phối của bốn nước, Mạnh gia không dễ đối phó như vậy.

Tô Trà nghĩ kỹ lại cũng thấy mình hơi tự tin quá mức, đành cúi đầu thừa nhận: "Được rồi, là ta suy nghĩ không chu toàn. Coi như ta chưa từng nói gì."

"Chuyện này cứ để đó đã, sau này nếu có cơ hội thì bàn tiếp." Tiêu Thiên Diệu cũng biết làm vậy có thể có lợi, nhưng nhất định phải thuận theo tự nhiên, như việc Lâm Sơ Cửu từng cứu người nhà Mạc gia ở Bắc Vực.

Tô Trà vội vàng gật đầu, không dám đưa ra thêm chủ ý nào, lập tức đổi đề tài để dời sự chú ý của Tiêu Thiên Diệu.

Nửa canh giờ sau, khi Tô Trà và Lưu Bạch bàn bạc xong chính sự, chuẩn bị cáo từ, thì bất ngờ nghe Tiêu Thiên Diệu hỏi: "Hôm đó, Lâm Sơ Cửu đã gặp chuyện gì trong cung?" Lâm Sơ Cửu càng không chịu nói, hắn càng cảm thấy có vấn đề.

"Trong cung? À... ta nhớ rồi. Vương phi ở Thanh Hòa Điện thì không có gì đặc biệt. Lúc nàng ra khỏi điện, cũng không có biểu hiện gì lạ, lại được chính Chu quý phi đưa ra. Nhưng từ khi gặp Hoàng hậu thì tâm trạng mới trầm xuống. Hôm đó Hoàng hậu và vương phi chỉ cùng nhau trồng hoa trong nhà kính, bên cạnh Hoàng hậu chỉ có một bà ma ma già, không tra ra được họ đã nói gì." Tô Trà đem tất cả những gì mình biết nói hết ra.

Rõ ràng vấn đề nằm ở Hoàng hậu, nhưng ngoài người trong cuộc, bọn họ hoàn toàn không biết hai người đã nói gì. Tiêu Thiên Diệu nhớ lại chuyện đã thấy ở Thanh Hòa Điện liên quan đến Thất hoàng tử, liền lạnh giọng nói: "Tra Thất hoàng tử."

"Được." Tô Trà tuy không hiểu Tiêu Thiên Diệu tra một đứa nhỏ thì được gì, nhưng chuyện Vương gia đã giao thì cứ làm là được.

"Phong thư này, đưa cho Mạc Thanh Phong." Tiêu Thiên Diệu đứng dậy, tiện tay nhặt phong thư trên bàn ném cho Lưu Bạch.

"Được, ta đi ngay." Lưu Bạch cuống quýt đón lấy, nhét cẩn thận vào người rồi quay sang hỏi Tô Trà: "Không phải ngươi nói muốn tìm Ngô đại phu à? Có muốn đi cùng không?"

"Ta còn có chuyện, ngươi đi trước." Nếu là ngày thường thì được, nhưng hôm nay... hắn muốn đi thử vận may.

"Không phải ngươi đã bàn xong rồi à? Còn chuyện gì nữa?" Lưu Bạch hỏi bâng quơ.

Tiêu Thiên Diệu đang rửa tay cũng liếc Tô Trà một cái, nhướng mày. Hắn không tin trong phủ mình mà còn có chuyện gì Tô Trà dám tự làm không báo.

Tô Trà vốn định lén đi, nhưng bị Lưu Bạch bóc mẽ trước mặt Tiêu Thiên Diệu, đành cười khổ: "Lúc trước các ngươi nói vương phi băng bó vết thương có chỗ rất... đặc biệt phải không? Ta bỏ lỡ rồi, giờ tính đi thử vận may xem có thể nhìn thấy nàng băng bó cho Trần Tam không."

Dù biết nhìn rồi cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng hắn chưa từng thấy, mà người ta đồn lên tận mây xanh, Tô Trà cũng chỉ muốn thoả mãn chút lòng hiếu kỳ.

"Ta cũng chưa từng thấy." Lưu Bạch liếc Tiêu Thiên Diệu dò xét, thấy hắn không tức giận liền nói: "Ta đi với ngươi. Nếu bỏ lỡ thì chúng ta ra ngoài thành luôn."

"Lưu Bạch, ra ngoài thành thì để mai đi, nửa đêm ra khỏi thành không an toàn." Tô Trà rõ ràng không muốn dẫn hắn theo, dù Tiêu Thiên Diệu không nói gì.

"Ta phải đưa thư hôm nay. Ngươi nghĩ ta thích nửa đêm ra khỏi thành chắc? Không chỉ sợ bị người phát hiện, còn dễ gặp chuyện."

"Việc của ta không gấp, mai đi cũng được." Tô Trà vỗ vai Lưu Bạch:"Chúng ta khác đường, ta đi trước."

Tô Trà bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Lưu Bạch phía sau. Nhưng còn chưa kịp đi xa, đã thấy có người bước nhanh hơn hắn một bước...

Tiêu Vương gia, đã rẽ trái từ lúc nào!

Đó chẳng phải là đường đến chỗ Lâm Sơ Cửu sao?

Tô Trà không hé răng nửa câu, ngoan ngoãn theo sau Tiêu Thiên Diệu. Lưu Bạch ban đầu cũng định đi theo, nhưng vừa nhìn thấy người phía trước là Tiêu Thiên Diệu, lập tức thu chân lại, lặng lẽ đứng yên.

Hắn không lanh trí như Tô Trà, không dám tự tìm đường chết.

Tiêu Thiên Diệu vốn không định đi gặp Lâm Sơ Cửu, nhưng...

Sau khi nghe Tô Trà nói, hình ảnh thân ảnh bình tĩnh, tập trung bên người bị thương chợt hiện lên trong đầu hắn. Ý niệm chỉ thoáng động, chân đã bước ra, đến khi nhận ra thì Tô Trà đã theo sau.

Lúc này còn có thể quay đầu sao?

Hai người một trước một sau, lặng lẽ đi về phía nơi thị vệ đang dưỡng thương.

Trời đã tối đen, nhưng Tiêu Vương phủ đèn đuốc sáng trưng. Dù không rực rỡ như ban ngày, cũng đủ để nhìn rõ mọi vật. Thị vệ từ xa đã trông thấy Tiêu Vương gia đi tới, từng người ngây ra như phỗng, mãi đến khi Tiêu Thiên Diệu bước tới trước mặt mới hoảng hốt hành lễ: "Tham kiến Vương gia."

Sao Vương gia lại đột nhiên đến đây?

"Miễn lễ." Tiêu Thiên Diệu không dừng bước, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, đi xuyên qua sân, bước vào hành lang. Hắn hỏi thị vệ trông coi, biết được Lâm Sơ Cửu đang ở đâu liền đi thẳng tới.

"Vương gia đúng là đến tìm vương phi rồi." Một tên thị vệ nhìn bóng dáng Tiêu Thiên Diệu khuất sau hành lang, quay sang làm mặt quỷ với đồng bạn.

Ai ngờ còn chưa kịp trêu chọc xong, Tiêu Thiên Diệu đột nhiên quay đầu lại.

Tên thị vệ kia cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt còn giữ nguyên vẻ vặn vẹo đang dang dở. Tô Trà suýt nữa bật cười thành tiếng.

"Thình thịch..."

Tên thị vệ làm mặt quỷ lập tức quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: "Vương... Vương gia thứ tội..."

Hắn thật không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy.

"Đứng lên đi." Tiêu Thiên Diệu lạnh nhạt buông một câu, rồi tiếp tục rảo bước về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com