Hoàng thượng có lẽ hiểu rõ, chuyện Nam Man bị bại lộ thái độ thay đổi là điều không thể tránh khỏi ], nhưng không phải là lúc này...
Huống chi Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa thật sự động thủ, dẫu có ra tay, tin tức từ Nam Man cũng không thể truyền về nhanh như vậy. Hoàng thượng có lẽ biết rằng, việc này còn cần thời gian để xác nhận.
Giờ cơm trưa diễn ra trong yên lặng. Tiêu Thiên Diệu không hề tỏ vẻ sợ hãi hay bất an khi cùng Hoàng thượng dùng bữa. Ăn xong, hắn cũng chẳng thèm chờ xem Hoàng thượng đã dùng hết chưa, cứ thế đặt đũa đứng dậy, rời khỏi, không hề nể mặt.
Hoàng thượng suýt nữa nổi giận, nhưng vừa nghĩ đến việc mình vừa cầu Tiêu Thiên Diệu thu tay lại, nếu lúc này trở mặt thì e rằng hắn sẽ chẳng còn nể nang gì, đành phải nuốt giận vào trong.
Dùng bữa xong, Hoàng thượng cũng không muốn nhìn thêm gương mặt lạnh lùng kia, tùy tiện phất tay đuổi người ra khỏi cung.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, hắn liền bắt gặp Binh Bộ thượng thư đang vội vàng chạy vào trong. Thấy suýt nữa va phải nhau, Tiêu Thiên Diệu khẽ nhón mũi chân, lướt sang một bên né tránh.
Binh Bộ thượng thư kinh hãi vì suýt đụng phải Tiêu Vương, miệng vội vàng xin lỗi nhưng cũng không dừng lại, lập tức chạy vào điện. Lúc này, còn có chuyện quan trọng hơn cả tội lỗi.
Tiêu Thiên Diệu không giận, ngược lại khóe môi còn nhếch lên một nụ cười lạnh quỷ dị.
Không ngờ bọn họ lại ra tay thật. Hoàng thượng, lần này ngươi chắc chắn không giấu nổi thái độ!
"Bang!" Một tiếng vang lớn, Hoàng thượng đập bàn đứng bật dậy: "Ngươi nói cái gì? Lương thảo bị cướp? Một hạt cũng không còn?"
"Vâng, đúng vậy..." Binh Bộ thượng thư quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt gần như muốn khóc.
Quả thực là tai họa từ trên trời giáng xuống.
"Rốt cuộc là ai? Lá gan lớn thế nào mà dám cướp cả lương thảo của triều đình?"
Tay Hoàng thượng siết chặt thành quyền, sắc mặt u ám cực độ, cơn giận không thể kìm nén.
"Là bọn đạo tặc Quỷ Sơn. Bọn chúng biết trước lộ trình vận chuyển, mai phục từ trước rồi cướp sạch."
Dưới áp lực từ khí thế của Hoàng thượng, Binh Bộ thượng thư chỉ mong mình ngất xỉu cho xong, đáng tiếc thân thể lại quá khỏe, không thể gục được.
"Đạo tặc Quỷ Sơn? Lá gan chúng thật lớn!" Hoàng thượng nghe đến mấy chữ ấy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn từng nhiều lần phái quân truy quét Quỷ Sơn, nhưng chưa một lần thành công. Quỷ Sơn hiểm yếu khó công, lại giống như nơi ma quái, người ngoài nếu không có kẻ dẫn đường thì vào được chứ ra không nổi.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Binh Bộ thượng thư sợ đến mức quỳ rạp trên đất, toàn thân run lẩy bẩy, giọng lí nhí: "Lương thảo ở tuyền tuyến đã vô cùng căng thẳng, chúng ta cần lập tức phái người vận chuyển tiếp tế." Đông Văn không thiếu lương thực, nhưng đưa được đến tiền tuyến lại không phải chuyện dễ.
"Lại vận chuyển lương thực?" Hoàng thượng lạnh giọng, "Ngươi có thể cam đoan lần này không bị đám đạo tặc Quỷ Sơn cướp sạch thêm lần nữa?"
Trong lòng Hoàng thượng gần như đã chắc chắn: Quỷ Sơn dám ra tay cướp lương của triều đình, chắc chắn không thể tách rời Tiêu Thiên Diệu.
Trước đó, giang hồ dậy sóng vì Mặc thần y, dược liệu và lương thảo trong tay Tiêu Thiên Diệu đều bị cướp. Nay đến cả lương thảo của triều đình cũng không thoát. Bảo không liên quan đến hắn, ai tin được?
"Vậy... vậy không bằng phái Tiêu Vương đi tiêu diệt đám đạo tặc?" Binh Bộ thượng thư bỗng nảy ra sáng kiến, nhớ lại khi nãy còn chạm mặt Tiêu Thiên Diệu ngoài điện, vội vàng đề xuất.
Hiện tại hắn đâu dám để Tiêu Thiên Diệu chạm vào binh quyền? Tên ngu ngốc này lại dám đề nghị cho hắn dẫn quân diệt phỉ?
Diệt phỉ thì phải có binh. Một khi binh quyền rơi vào tay Tiêu Thiên Diệu, còn có thể dễ dàng thu hồi được nữa sao?
"Thần ngu dốt, xin Hoàng thượng thứ tội!" Binh Bộ thượng thư vội vàng dập đầu, run lẩy bẩy. Hoàng thượng không buồn để ý đến ông, chỉ sai thái giám lập tức truyền Tả, Hữu tướng cùng Hộ Bộ thượng thư, Giam Sát Viện viện sử vào cung bàn bạc.
Tiêu Thiên Diệu đứng từ xa nhìn thị vệ hối hả chạy ra, khẽ cong môi cười, nhưng nụ cười kia lạnh lẽo không chạm đáy mắt.
Giữa hắn và Hoàng thượng, sớm muộn gì cũng phải tính cho xong từng món một.
Vừa trở về Vương phủ, câu đầu tiên Tiêu Thiên Diệu hỏi là: "Vương phi có đến tìm ta không?"
Qua một đêm, nữ nhân kia chắc hẳn cũng đã hiểu được hiệu quả của hàn quả. Nếu không đến cảm tạ, hắn không ngại tự mình "giáo huấn" nàng một trận.
"Có, vương phi vừa dậy đã đi tìm Vương gia, nghe nói người vào cung nên đã đến chăm sóc thương binh." Tào quản gia vội vàng theo sau, cung kính báo lại hành tung của Lâm Sơ Cửu.
Nhìn sắc mặt Vương gia vẫn lạnh tanh không chút biểu cảm, Tào quản gia không dám chắc tâm tư của hắn, vì thế lấy hết can đảm hỏi: "Vậy... có cần tiểu nhân đi mời vương phi đến?"
Muốn lấy lòng Vương gia một chút, ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng: "Không cần."
Hắn muốn xem nữ nhân kia có biết chủ động đến nhận lỗi hay không.
Tô Trà đã chờ trong phòng một lúc. Vừa nghe tiếng bước chân ngoài thư phòng, hắn đã biết Tiêu Thiên Diệu trở lại, lập tức mở cửa ra đón.
Tiêu Thiên Diệu sải bước vào trong. Tào quản gia hiểu rõ chủ nhân cùng Tô Trà có chuyện cần nói, liền lặng lẽ lui xuống.
Tô Trà khép cửa lại, nhìn Tiêu Thiên Diệu đang ngồi sau án thư, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vương gia, bên Ngô đại phu đã xảy ra chuyện."
"Một đợt dược thảo mới bị người ta trộn độc. Đến khi phát hiện thì đã quá muộn." Tô Trà vừa dứt lời liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Thiên Diệu.
"Bảo bổn vương thu tay, ngươi lại lén ra tay. Quả nhiên..." Tiêu Thiên Diệu tựa người ra sau, hai tay đặt lên tay vịn, ánh mắt khinh bỉ, "Ngươi quả thực có tư cách ngồi vững ngai vàng."
"Vương gia, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thương binh ngoài tiền tuyến mỗi ngày một nhiều, giờ lại mất cả một đợt dược thảo, trong thời gian ngắn không thể bổ sung kịp.
"Đoạt."
Một chữ nhẹ nhàng vang lên, tay hắn gõ lên tay vịn, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng.
Tô Trà kinh hãi, nuốt khan một ngụm: "Đoạt... của Hoàng thượng?"
"Ừ. Bảo người Ma Cung chuẩn bị."
Tiêu Thiên Diệu hạ lệnh, lông mày cũng không buồn lay động.
"Có thể sẽ bại lộ quan hệ giữa chúng ta và Ma Cung không?" Tô Trà vẫn lo lắng nhất là điểm này.
"Không."
Hoàng thượng vừa mới bị cướp một lần, giờ lại bị cướp tiếp, hắn chỉ biết nghi ngờ là bổn vương, tuyệt đối không nghĩ đến người bên trên.
"Được, ta đi sắp xếp." Tô Trà gật đầu, vẻ mặt nặng nề, trước khi rời đi còn nói thêm: "Đúng rồi, lần trước lô dược kia tra ra được nguồn gốc rồi. Là người của Thiên Tàng Các động tay."
Thiên Tàng Các mấy lần bị Tiêu Thiên Diệu đè đầu cưỡi cổ, nếu không phản đòn thì sao chịu nổi?
"Thiên Tàng Các, thật sự là không biết sợ chết." Trong mắt Tiêu Thiên Diệu lóe lên sát ý, nhưng rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
Có kẻ... sắp xui xẻo rồi.
Tô Trà âm thầm yên lặng niệm một câu cầu phúc cho đặc sứ Thiên Tàng Các — mong hắn ta đừng chết quá thảm.
Hắn đang định xoay người rời đi thì thị vệ ngoài phòng bẩm báo: "Vương gia, vương phi cầu kiến."
Ngay sau đó, Tô Trà lập tức cảm nhận được sát khí quanh người Tiêu Thiên Diệu tiêu tán sạch sẽ, nhiệt độ trong phòng dường như cũng ấm lên vài phần.
Thật sự là...
Trọng sắc khinh bạn mà!
Tô Trà há miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tiêu Thiên Diệu lạnh giọng đuổi người: "Còn không đi? Hay muốn bổn vương đích thân tiễn ngươi?"
"Ta... ta đi ngay!" Tô Trà rất muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng...