Giọng Tiêu Thiên Diệu không lớn, nhưng bọn quan sai hoàn toàn không dám cãi lời. Ai nấy đều đứng nép ở bậc cửa và thềm đá, dáng vẻ cứng ngắc khó coi, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, chỉ lặng lẽ chờ hắn mở miệng.
Thế nhưng Tiêu Thiên Diệu chẳng thèm để mắt đến bọn họ, chỉ liếc Lâm Sơ Cửu một cái rồi lạnh nhạt nói, vẻ đầy ghét bỏ: "Đường đường là vương phi, ngay đến mấy tên quan sai cũng không trị nổi, đúng là làm mất mặt bổn vương."
Lâm Sơ Cửu cũng ấm ức không thôi: "Bọn họ không tin thân phận của ta, ta biết làm sao bây giờ?"
"Không tin thì đánh cho tin!" Tiêu Thiên Diệu vung tay, một luồng kình phong theo đó đánh thẳng ra ngoài.
"A a a..."
Mấy tên quan sai ngoài cửa hét lên thảm thiết, thân hình chật vật bị hất văng ra, ngã dúm lại thành một đống.
Lâm Sơ Cửu liếc qua, khẽ lắc đầu: "Ta không làm được."
Nếu nàng thật sự có bản lĩnh như thế, nàng đã sớm chạy khỏi Tiêu vương phủ, đâu còn ở lại để bị hắn bắt nạt?
"Không làm được thì đừng gây chuyện. Không phải lần nào cũng gặp may như vậy." Tiêu Thiên Diệu hất tay áo, bước lên chính giữa, kéo đại một chiếc ghế ngồi xuống đầy tùy ý.
Trong khoảnh khắc, Từ Ân Đường như bừng lên khí thế khác hẳn.
Bọn quan sai bị đánh bay chật vật bò dậy, quỳ ngoài cửa liên tục dập đầu: "Vương gia tha mạng! Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm vương gia, xin người rộng lượng tha cho một mạng!"
"Phành phành phành..."
Tiếng dập đầu vang rền khiến đám trẻ trong phòng sợ hãi òa khóc, Lâm Sơ Cửu đau đầu muốn chết. Nàng vừa định bảo Tiêu Thiên Diệu mở miệng cho bọn chúng câm miệng thì chợt nghe có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, nhịp nhàng như quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Lâm Sơ Cửu nhíu mày, kinh ngạc: "Lại là ai tới?"
Rất nhanh, nàng đã có đáp án.
"Tham kiến Vương gia, vương phi. Thuộc hạ đến chậm, xin thứ tội." Người tới chính là đội thân vệ của Tiêu Thiên Diệu.
"Kéo đám người này ra ngoài." Tiêu Thiên Diệu lạnh giọng ra lệnh. Bọn quan sai còn chưa kịp cầu xin tiếp đã bị bịt miệng, lôi thẳng đi.
Lâm Sơ Cửu nhìn đội thân vệ xuất hiện nhanh chóng, tròn mắt hỏi:"Chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải điều động nhiều người thế sao?"
"Chẳng lẽ nàng muốn bổn vương tự mình động thủ?" Tiêu Thiên Diệu đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua nàng thì dừng lại, liếc sang: "Mỗi lần nàng gây rắc rối, cuối cùng đều là bổn vương ra tay thu dọn. Nàng nói xem... bổn vương đã cứu nàng bao nhiêu lần rồi?"
Dứt lời, hắn chẳng để nàng kịp đáp lại, lập tức sải bước rời đi.
"Ê..." Lâm Sơ Cửu định gọi hắn lại hỏi cho rõ ràng, liền nghe thấy Tiêu Thiên Diệu hạ lệnh: "Mang toàn bộ đám trẻ trong phòng đi."
"Rõ!" Đám thị vệ lập tức tiến vào, chẳng hề bận tâm đám trẻ bẩn thế nào, mỗi người ôm một đứa.
Bọn nhỏ cũng ngoan ngoãn lạ thường, có người ôm là thôi không khóc. Chỉ có cậu bé mắc viêm phổi, tứ chi khỏe mạnh kia là cứ khóc không dứt khi bị bế lên, tay chân quơ loạn như đang tìm kiếm gì đó.
Thị vệ ôm cậu bé luống cuống, không biết phải làm sao, Lâm Sơ Cửu bèn đón lấy: "Để ta thử xem."
Thật kỳ lạ, đứa trẻ vừa được nàng bế vào lòng liền ngừng khóc, ngoan ngoãn lạ thường.
Thị vệ định đón lại nhưng vừa rời khỏi tay Lâm Sơ Cửu, đứa bé lại khóc ré lên. Cuối cùng vẫn là nàng bế lấy.
Lâm Sơ Cửu im lặng ôm chặt đứa trẻ, cố ý đứng cách hắn thật xa...
Một nhóm binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, tay không cầm đao thương mà mỗi người lại bế một đứa nhỏ, cảnh tượng ấy khiến người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn. Huống hồ dẫn đầu lại là một nam tử khí thế hiên ngang, phong thái bất phàm.
Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý. Nhận ra nơi họ đi ra là Từ Ân Đường, người qua đường nhanh chóng đoán ra phần nào sự tình, liền tụm năm tụm ba thì thầm bàn tán.
"Người này là ai vậy? Nhìn có vẻ địa vị không nhỏ, dám gây chuyện ở Từ Ân Đường, gan đúng là lớn."
Không ít người bắt đầu suy đoán thân phận của Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu, nhưng đối với dân thường, Tiêu Vương và Vương phi là những nhân vật quá xa vời. Nhìn thấy chiến thần Tiêu Vương cưỡi ngựa vào thành đã là chuyện hiếm có, huống chi giờ lại được tận mắt thấy người thật.
Tại một trà lâu ven đường, Mạnh Tu Viễn đang ngồi gần cửa sổ cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ: Tiêu Vương sao lại xuất hiện ở đây?
Hắn vẫy tay ra hiệu cho tiểu đồng bên cạnh, bảo đi dò xem chuyện gì đã xảy ra.
Cùng lúc đó, ở đầu phố bên kia bỗng xuất hiện ba chiếc xe ngựa có treo ký hiệu của Tiêu Vương phủ. Có người nhận ra, có người không, nhưng chỉ cần có người lên tiếng, những người khác cũng liền hiểu ngay.
"Là xe ngựa của Tiêu Vương phủ!"
"Hả? Xe của Tiêu Vương phủ sao lại đến nơi này? Mà còn đến ba chiếc? Chẳng lẽ là Vương gia đích thân tới?"
Người qua đường nhìn thấy xe ngựa liền ánh mắt sáng rỡ.
Dù triều đình có biến động thế nào, giang hồ có phân tranh ra sao, trong lòng bá tánh Đông Văn, Tiêu Thiên Diệu vẫn là chiến thần của họ. Dù có đồn rằng hắn tàn nhẫn vô tình, cho dù từng giết chết cả tù binh, uy danh của hắn trong lòng dân chúng vẫn không suy giảm.
Bởi vì với họ, Tiêu Vương chính là chiến thần hộ quốc — có hắn, mới có yên ổn hôm nay.
Xe ngựa không dừng nhầm, mà chậm rãi tiến đến trước mặt Tiêu Thiên Diệu. Tào quản gia đích thân theo xe tới, từ xa đã trông thấy Vương gia liền ra hiệu cho xa phu giảm tốc, dừng xe ở một khoảng cách vừa phải.
"Vương gia." Tào quản gia bước xuống, cung kính hành lễ.
Chỉ một câu chào, một động tác, đã đủ khiến đám dân đang vây xem hiểu rõ thân phận người trước mắt. Không ai ngờ được Tiêu Vương lại xuất hiện nơi đầu phố này, lại gần với họ đến vậy. Sau phút ngỡ ngàng, người trên đường lần lượt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn:
"Vương gia thiên tuế!"
Thanh âm hô vang tuy lộn xộn, cao thấp không đều, nhưng không thể che lấp sự kích động và căng thẳng hiện rõ trong ánh mắt những người đang quỳ dưới đất khi nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu.
Phải nói, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy — nhiều người cùng quỳ rạp xuống chỉ vì sự xuất hiện của một người. Nhìn bọn họ, nàng lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc thế nào là "thân phận khác biệt", thế nào là "giai cấp thống trị".
Có một trượng phu cao cao tại thượng như thế này... áp lực quả thật không nhỏ.
Tiêu Thiên Diệu chẳng hề để ý đến đám người đang quỳ hành lễ, chỉ nhàn nhạt căn dặn Tào quản gia: "An bài mọi việc cho ổn."
Nói xong liền xoay người đi về phía chiến mã, đón lấy dây cương từ tay hạ nhân rồi lập tức phóng ngựa rời đi. Hiển nhiên, hắn cũng chẳng ưa gì những tình huống phô trương như thế này.
Tiêu Thiên Diệu đã đi rồi, nhưng đám bá tánh vẫn quỳ nguyên tại chỗ, không ai dám đứng lên. Tào quản gia đã quá quen với những cảnh tượng kiểu này, bước đến trước mặt Lâm Sơ Cửu, thấp giọng: "Vương phi..."
"Im lặng. Đừng để lộ thân phận của ta." Nàng thật sự không muốn lại nghe thêm một tràng "Vương phi thiên tuế". Nếu để lộ ra, về sau đến đâu cũng chẳng còn tự do.
"Rõ. Vương phi, mời lên xe. Chúng ta nên rời khỏi đây sớm." Tào quản gia khẽ ra hiệu bằng mắt, lập tức có thị vệ tiến lên hộ tống nàng rời đi.
Đám bá tánh đang quỳ chẳng hề chú ý đến màn này, nhưng trên lầu hai trà lâu, Mạnh Tu Viễn lại thấy rất rõ ràng — thì ra người kia chính là Tiêu Vương phi.
Hắn lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lâm Sơ Cửu bước lên xe ngựa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Ngay khi đó, tiểu đồng được phái đi dò tin cũng vừa chạy về, thở hổn hển bẩm báo: "Công tử, là Tiêu Vương gia phát hiện Từ Ân Đường ngược đãi những đứa trẻ bị bỏ rơi, nên phái người đến lục soát, cứu hết đám nhỏ ra ngoài."
Từ Ân Đường?
Mạnh Tu Viễn khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện một tia không vui — mờ nhạt, nhưng lạnh lẽo.