Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 263: Coi khinh, chiến sự khẩn trương



Không chỉ Tiêu Thiên Diệu, ngay cả Lưu Bạch cũng tò mò, không biết vận khí của Lâm Sơ Cửu rốt cuộc tốt đến mức nào.

Tô Trà không vòng vo, nói thẳng: "Khi Vương phi cứu người, công tử Mạnh Tu Viễn của Mạnh gia vừa lúc xuất hiện ở phố Chu Tước."

"Mạnh Tu Viễn?" Lưu Bạch kinh ngạc, "Làm sao lại trùng hợp như thế?" Vận may này đúng là tốt đến mức khó tin.

Tô Trà nhướng mày, khoé môi mang theo ý cười: "Cho nên ta mới nói vận khí của Vương phi rất tốt."

Tiêu Thiên Diệu hơi gật đầu, "Vận khí, quả thực rất tốt." Hắn còn đang suy nghĩ nên làm cách nào để khiến Mạnh gia chú ý đến Lâm Sơ Cửu, để họ biết nàng có y thuật, nhưng còn chưa kịp ra tay thì nàng đã tình cờ gặp được Mạnh Tu Viễn.

Tuy nhiên, Tô Trà vẫn có chút lo lắng: "Chỉ sợ Mạnh gia cho rằng đây là do chúng ta sắp đặt."

"Không sao," Tiêu Thiên Diệu thản nhiên đáp, "Nếu không có bản lĩnh thật sự thì dù có sắp đặt cũng vô dụng." Mạnh gia là người thông minh, dù biết đây là một cái bẫy, nếu có lợi thì họ cũng sẽ nhảy vào.

Quả nhiên, đúng như Tiêu Thiên Diệu suy tính, Mạnh tiên sinh cho rằng chuyện xảy ra hôm nay là do hắn bày ra. Nhưng Mạnh gia không những không phản cảm, trái lại còn thêm vài phần tán thưởng. Tiêu Thiên Diệu chỉ để cho bọn họ nhìn thấy rõ thực lực của Tiêu Vương phi, lựa chọn thế nào, hoàn toàn là quyết định của Mạnh gia.

"Tiêu Vương gia, tính toán giỏi thật." Mặc kệ mục đích của hắn là gì, chỉ cần biết Tiêu Vương phi tinh thông y thuật, thậm chí có thể trị được cả bệnh của Tiêu Vương và An Vương, Mạnh tiên sinh liền cảm thấy trong lòng sáng lên một tia hy vọng.

Tiêu Thiên Diệu bày ra ván cờ này, chính là để cho Mạnh gia thấy Mặc thần y không phải là lựa chọn duy nhất của bọn họ.

"Tu Viễn, nếu con không chịu để Mặc thần y trị liệu, vậy Tiêu Vương phi thì sao?" Mạnh tiên sinh đưa tư liệu điều tra được cho Mạnh Tu Viễn, "Những điều này không thể làm giả. Y thuật của nàng không thua kém gì Mặc thần y."

Mạnh Tu Viễn không vội đáp lời, chỉ lặng lẽ đọc lại mấy lần, sau đó mới viết xuống hai chữ: Không vội.

Phải, không vội.

Mạnh Tu Viễn cũng muốn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng hắn không gấp. Dù không thể nói, hắn vẫn sống tốt. Hắn hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu không vì cha mẹ kiên quyết, hắn đã chẳng đến Đông Văn tìm thầy.

Dĩ nhiên, nếu có thể như người thường, nói chuyện được thì càng tốt. Nhưng nếu chưa thể, hắn cũng không nhất thiết phải miễn cưỡng.

"Được rồi, nghe con. Chúng ta không vội." Mạnh tiên sinh biết mình không thể thuyết phục Mạnh Tu Viễn, đành lui một bước.

Chuyện ở Từ Ân Đường do có Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu nhúng tay nên nhanh chóng lan rộng. Ngay hôm sau, triều đình đã có ngự sử dâng sớ buộc tội quan viên Hộ Bộ lười biếng, bỏ bê trách nhiệm.

Từ Ân Đường thuộc quyền quản lý của Hộ Bộ, xảy ra chuyện lớn như thế, Hộ Bộ không thể chối bỏ trách nhiệm.

Hoàng thượng tuy chưa biết rõ bên trong Từ Ân Đường có bao nhiêu uẩn khúc, nhưng rất tức giận chuyện Hộ Bộ chểnh mảng, lại càng bất mãn việc Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu vạch trần sự việc, khiến thể diện hoàng gia bị tổn thương.

Trong mắt Hoàng thượng, Tiêu Thiên Diệu công khai làm lớn chuyện Từ Ân Đường chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt hắn.

Hắn tức giận mắng Hộ Bộ Thượng thư một trận, yêu cầu điều tra rõ ràng, xử lý nghiêm khắc các cá nhân liên quan. Đồng thời hạ lệnh Hộ Bộ phải nhanh chóng chỉnh đốn, bảo đảm không để chuyện tương tự tái diễn.

Có lời của Hoàng thượng, đám ngự sử cũng không tiếp tục truy vấn. Dù chuyện ở Từ Ân Đường có lớn đến đâu thì chung quy vẫn là việc dân sinh, lý do khiến nó lên được triều đình chính là vì có bóng dáng Tiêu Vương gia.

Nếu không phải Tiêu Thiên Diệu tự mình xuất hiện ở Từ Ân Đường, sự việc sớm đã bị các quan viên ém nhẹm, không bao giờ đến được tai hoàng thượng.

So với Từ Ân Đường, chuyện lương thảo đưa ra tiền tuyến bị cướp mới là quốc sự hàng đầu.

Từ những chiến báo mới nhất, tiền tuyến vô cùng căng thẳng. Từ Đạt dụng binh ổn trọng, liên tiếp giành thắng lợi ở nhiều nơi. Hắn không nóng vội tấn công, luôn lấy ổn định làm chủ, khiến Hoàng thượng gần như tin rằng thắng lợi đã trong tầm tay. Đúng lúc này, tin Tiêu Vương hoàn toàn hồi phục truyền đến!

Sau khi xác nhận tin tức, Hoàng thượng lập tức hạ lệnh cho Từ Đạt tổng lực tiến công, ra tay chớp nhoáng với Bắc Lịch, kết thúc chiến tranh càng sớm càng tốt. Trong tình huống cần thiết, thậm chí có thể hy sinh 30 vạn quân từng thuộc quyền Tiêu Vương. Chỉ là...

Bắc Lịch cũng đã nhận được tin Tiêu Vương bình phục. Họ hiểu rõ Đông Văn hoàng đế kiêng kỵ Tiêu Thiên Diệu, nhất định sẽ tìm mọi cách kết thúc chiến sự trước khi hắn nắm lại đại quyền trong tay. Vừa hay, Bắc Lịch cũng mang ý đồ tương tự.

Vì thế, bọn chúng thuận theo kế của Đông Văn, giả vờ thất bại, dụ đại quân Đông Văn truy kích vào Mê Lâm.

Hai mươi vạn quân Đông Văn, cùng toàn bộ lương thảo, mất tích trong Mê Lâm. Đám quân này không ai khác, chính là binh mã từng thuộc Tiêu Vương. Họ bị đẩy ra làm quân tiên phong, nhận lệnh Từ Đạt truy kích không ngừng, một đường lao thẳng vào Mê Lâm nơi biên giới.

Mê Lâm rậm rạp, khí độc nồng nặc, không thể tồn tại lâu dài. Dù mang đủ lương thực, cũng chẳng cầm cự được bao lâu. Người có đầu óc sẽ chẳng bao giờ bước chân vào. Cho nên, khi Từ Đạt biết được hai mươi vạn quân binh cùng lương thảo đều tiến vào Mê Lâm, hắn liền hiểu rõ: mình đã trúng kế.

Không phải trúng kế của Bắc Lịch, mà là cả hai đều bị rơi vào tính toán của Tiêu Vương.

Chính Tiêu Vương đã dùng cách này bảo vệ lực lượng chủ lực của mình. Ba mươi vạn binh do hắn thân chinh huấn luyện là lực lượng mạnh nhất Đông Văn, cũng là điều Bắc Lịch e ngại nhất. Bây giờ ba mươi vạn người ấy "mất tích", bị thương hay chết, ai biết rõ? Chỉ cần không còn, Đông Văn dù có nhanh chóng bổ sung quân số, Bắc Lịch cũng chẳng còn sợ hãi.

Bắc Lịch lập tức xoay chuyển thế cục, từ phòng thủ chuyển sang chủ động xuất chiến, trận nào cũng toàn thắng. Trái lại, Đông Văn liên tiếp thất bại, sĩ khí rớt thê thảm, lương thảo cũng không đủ do phần lớn đã bị đưa theo đội quân mất tích.

Từ Đạt lập tức trình tấu rõ toàn bộ tình hình tiền tuyến, đồng thời dâng lên cả suy đoán của mình.

Hoàng thượng xem xong, suýt nữa điên lên vì tức giận.

Hắn vốn muốn nhân lần chiến tranh này tiêu hao lực lượng thân cận của Tiêu Thiên Diệu, chứ không phải để hắn giữ lại toàn bộ thực lực. Nhưng giờ, cho dù biết rõ đây là âm mưu của Tiêu Thiên Diệu, hắn cũng chẳng thể làm gì được.

Tiêu Thiên Diệu có trách nhiệm cần truy cứu, nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là chiến sự giữa Đông Văn và Bắc Lịch. Trận chiến này, Đông Văn không thể thua — chính xác hơn, Hoàng đế không thể thua.

Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, không chỉ điều thêm lương thảo cho Từ Đạt, mà còn tăng viện thêm hai mươi vạn binh mã. Tính ra, hiện tại Từ Đạt nắm trong tay khoảng bảy mươi vạn quân. Quân số này gấp đôi quân Bắc Lịch, lấy hai chọi một, Hoàng thượng tin chắc trận này tất thắng.

Nhưng, lương thảo đưa đến tiền tuyến lại bị cướp.

Bảy mươi vạn binh mã, mỗi ngày tiêu hao kinh người. Không có đủ lương thảo, Từ Đạt hoàn toàn không thể duy trì chiến tuyến.

Sơn phỉ cướp lương tất nhiên phải diệt, nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất là nhanh chóng tiếp tế cho tiền tuyến.

Đông Văn giàu có, lương thảo dồi dào, chỉ cần Hộ Bộ chuẩn bị kịp thời, hoàn toàn có thể gom góp đủ. Nhưng ai sẽ phụ trách vận chuyển? Liệu có tái diễn cảnh lương thảo bị cướp giữa đường?

Dù Đông Văn giàu đến đâu, cũng không chịu nổi việc lương thảo liên tiếp bị cướp. Quan trọng hơn hết, binh lính nơi tiền tuyến không thể chờ nổi chuyến tiếp tế thứ ba.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com