Tô Trà là người thông minh, biết chừng mực. Hắn không chủ động làm quen với Chu Hòa An, chỉ liếc nhìn đối phương một lần lúc đầu, sau đó liền xem như không thấy, nghiêm túc làm tròn bổn phận phụ tá, đứng yên trong phòng như một cây cột đợi Lâm Sơ Cửu.
Chu Hòa An thì lại thấp thỏm trong lòng. Hắn biết thân phận của Lâm Sơ Cửu, cũng hiểu người nam nhân trước mặt không phải hạng tầm thường, chỉ là không rõ liệu hắn ta có phải đến vì nhắm vào mình hay không. Sợ rút dây động rừng, hắn cũng không dám mở lời với Tô Trà, chỉ im lặng đứng một bên.
Lâm Sơ Cửu giúp tiểu hài tử châm cứu, thay thuốc, sau đó lấy ra thuốc đã chuẩn bị sẵn: "Thuốc viên trắng, ngày ba lần, mỗi lần ba viên; thuốc vàng, cũng ngày ba lần, mỗi lần một viên; bình nhỏ màu xanh, mỗi lần hai bình, ngày hai lần."
Vì thuốc không giống bình thường, nàng mới phải cẩn thận dặn kỹ như vậy. Chu Hòa An nghiêm túc ghi nhớ, cẩn thận cất kỹ bên người: "Cảm ơn phu nhân."
Lâm Sơ Cửu không tiết lộ thân phận, Chu Hòa An cũng không tùy tiện gọi là vương phi.
"Không cần khách sáo, cứu các ngươi chỉ là tình cờ." Lâm Sơ Cửu gật đầu với Chu Hòa An, rồi xoa đầu tiểu hài tử: "Ngoan ngoãn dưỡng bệnh, hai ngày nữa ta sẽ đến thăm."
"Ta dưỡng bệnh, tỷ tỷ sẽ tới..." Tiểu hài tử sợ sệt mở miệng, giọng còn chưa rõ ràng, nhưng mặt đã bớt sưng, trông vừa mềm vừa đáng yêu.
"Ừ, tỷ tỷ nhất định sẽ tới." Lâm Sơ Cửu không thể nói là thích trẻ con, nhưng cũng không ghét. Có lẽ vì từ nhỏ từng chăm nhiều trẻ, nàng rất ghét những đứa bé ồn ào, nhưng với những đứa ngoan ngoãn thì lại rất có thiện cảm.
Chu Hòa An thấy tiểu hài tử ỷ lại Lâm Sơ Cửu như vậy, liền nói: "Tiểu Duệ rất thích phu nhân."
Rất hiếm thấy Tiểu Duệ quý ai đến thế.
"Tiểu Duệ ngoan quá." Nghe cái tên cũng biết không phải đứa trẻ bình thường, nhà thường dân cũng chẳng đặt tên như vậy.
Hai đứa nhỏ này che giấu thân phận quá kém, khó trách Tô Trà chưa gặp đã sinh nghi.
"Quả thật là đứa nhỏ ngoan." Tô Trà, từ đầu vẫn im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng, "Phu nhân, khách điếm rồng rắn lẫn lộn, hay là đưa Tiểu Duệ đến biệt viện ở tạm, cùng chỗ với Từ Ân Đường, tiện thể trông sóc nhau luôn."
Nói xong, Tô Trà bình thản đứng đó, mặc cho Chu Hòa An đánh giá mình.
Lâm Sơ Cửu biết mục tiêu của Tô Trà là Chu Hòa An, nhưng nàng không định can dự cũng chẳng muốn cản trở. Nàng ném lại vấn đề cho hắn: "Ngươi thấy sao?"
"Biệt viện, là nơi thu nhận những đứa trẻ bị bỏ rơi từ Từ Ân Đường?" Chu Hòa An thử hỏi. Nếu đúng thế, hiển nhiên sẽ an toàn hơn khách điếm, chỉ không rõ Tiêu Vương có biết thân phận bọn họ không. Nếu biết... thì chẳng khác nào dâng dê vào miệng hổ.
"Đúng vậy, nơi đó có nhiều hài tử, lại có đại phu chuyên môn chăm sóc. Đệ đệ ngươi ở đó, phu nhân cũng khỏi phải qua lại nhiều." Tô Trà cười ôn hòa, nhưng không giấu nổi bản chất hồ ly. Lâm Sơ Cửu không lên tiếng, cũng chẳng nhìn hắn, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Chu Hòa An chưa trả lời ngay, cúi đầu trầm mặc, chẳng rõ đang nghĩ gì...
Tô Trà không ép buộc, nói xong liền lùi về sau đứng sau lưng Lâm Sơ Cửu, điệu thấp đến mức như thể kẻ vừa dụ dỗ thiếu niên khi nãy không phải hắn.
Lâm Sơ Cửu khẽ lắc đầu, đưa hòm thuốc cho Xuân Hỉ bên cạnh: "Chúng ta phải đi rồi."
"Vâng, phu nhân." Tô Trà lập tức nghiêm chỉnh, ra dáng mời, đợi Lâm Sơ Cửu bước ra khỏi ngưỡng cửa mới quay đầu nói với Chu Hòa An: "Các ngươi có muốn đi cùng không? Có xe ngựa, cũng tiện đường."
"Chúng ta..." Chu Hòa An vẫn còn do dự.
Gần đây, hắn nhận ra có người đang truy lùng bọn họ. Không có phụ thân bên cạnh, chỉ với hai đứa trẻ, bọn họ không thể nào thoát khỏi tay kẻ đuổi theo. Nhưng mà...
Chu Hòa An liếc nhìn Tô Trà, rồi lại nhìn sang Lâm Sơ Cửu. Hắn vẫn chần chừ.
Hắn không biết có thể tin hai người này không.
Hắn không biết Tiêu Vương Đông Văn liệu có đáng sợ hơn cả hoàng đế Nam Man.
Hắn không biết, liệu mình có hối hận với lựa chọn này không.
Hắn không biết phải làm sao.
Chu Hòa An siết chặt nắm tay, cúi đầu, không muốn ai thấy vẻ yếu đuối và bất an của mình.
Lâm Sơ Cửu đã bước ra ngoài, thấy Tô Trà và Chu Hòa An giằng co mãi chưa dứt, trong lòng cũng mơ hồ đoán được—Chu Hòa An có lẽ đang gặp rắc rối, muốn đi theo bọn họ, nhưng lại sợ bọn họ mang ý đồ khác.
Lâm Sơ Cửu khẽ thở dài, quay đầu nói: "Ngươi đã biết chuyện Từ Ân Đường, hẳn cũng rõ thân phận ta. Biệt viện có trọng binh canh giữ, so với khách điếm đương nhiên an toàn hơn. Ngươi và Tiểu Duệ có thể đến bất cứ lúc nào, ta đảm bảo sẽ không ai cản trở."
"Phu nhân... không, vương phi nương nương, lời người nói... là thật sao?" Mắt Chu Hòa An sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Cửu, dường như đang cố phân biệt thật giả trong lời nàng.
"Ta không cần phải lừa ngươi. Ta biết ngươi và Tiểu Duệ không phải người thường, nhưng các ngươi là ai ta không quan tâm, cũng không liên quan đến việc ta cứu các ngươi. Người trong phòng kia đúng là phụ tá của Tiêu Vương phủ, còn tin hay không thì tùy ngươi."
Nói xong, Lâm Sơ Cửu không quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài. Vệ sĩ ngoài cửa không đi theo, chỉ đứng canh nơi ngưỡng cửa, đề phòng kẻ nghe trộm.
"Vương phi đã nói rõ ràng, nàng không biết thân phận các ngươi, cứu chỉ là tình cờ. Còn ta phát hiện ra các ngươi, cũng chỉ vì tò mò mà tra xét một chút." Tô Trà không chút lúng túng khi bị vạch mặt, tao nhã ngồi xuống, ung dung nói.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Chu Hòa An lập tức che chắn trước giường, đề phòng Tô Trà tổn thương đứa trẻ.
"Nếu ta thật sự muốn ra tay, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể ngăn nổi sao?" Giọng Tô Trà lạnh đi, "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã gặp được vương phi. Nếu không, giờ này hai người đã nằm trong tay Nam Nặc Ly rồi."
"Nam Nặc Ly... Hắn cũng tới Đông Văn?" Sắc mặt Chu Hòa An tái nhợt, vội xoay người bế Tiểu Duệ lên.
"Ca ca... đau..." Tiểu Duệ còn nhỏ, chẳng hiểu gì, chỉ biết mình không khỏe.
"Tiểu Duệ ngoan, ca ca sẽ nhẹ tay, sẽ không đau nữa. Chúng ta phải rời khỏi đây." Chu Hòa An tim đập thình thịch, tuy nới lỏng lực tay nhưng vẫn ôm Tiểu Duệ thật chặt.
"Ngươi chạy không thoát đâu. Nam Nặc Ly hiện đang ở hoàng thành Đông Văn. Nếu không có ta âm thầm giúp đỡ, hắn đã tìm được ngươi rồi." Tô Trà đứng dậy, nhưng không cản đường Chu Hòa An.
Hắn biết, thiếu niên kia cuối cùng cũng sẽ đi theo mình, vì hắn ta không còn đường nào khác.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Chu Hòa An biết rõ, với năng lực của mình, không thể nào mang Tiểu Duệ trốn thoát. Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng, hắn cũng tuyệt đối không buông.
Tiểu Duệ là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Hạ thị. Dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ.
"Ta muốn gì à? Hai đứa nhỏ các ngươi liệu còn có đường sống? Vương phi tâm mang thiên hạ, cứu các ngươi chắc chắn sẽ không khó xử. Đi hay không, tùy ngươi."
Tô Trà nói xong liền xoay người bước ra ngoài, chẳng buồn đợi câu trả lời của Chu Hòa An.