Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 275: Khoảng cách này, quá đỗi thân cận



Mạnh Tu Viễn nghe nói phụ thân đến Tiêu Vương phủ, hoàn toàn không ngờ Lâm Sơ Cửu cũng sẽ ghé thăm hôm nay. Khi hạ nhân tới bẩm báo, hắn thoáng sững người, sau đó lập tức ra hiệu lui xuống, nhanh chóng trở vào thay y phục tiếp khách.

Hiện tại Mạnh tiên sinh đang tạm sống tại biệt viện của hoàng thất Đông Văn, lần này ra ngoài không mang theo nữ quyến, chỉ mình ông ở lại tiếp khách. May mắn Mạnh Tu Viễn hành động rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến nơi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu gặp Mạnh Tu Viễn. Nhìn nam tử bước đến trong ánh mặt trời, trong mắt nàng thoáng hiện nét kinh diễm. Đến lúc này nàng mới thật sự hiểu, thế nào gọi là công tử vô song, quân tử đoan chính.

Mạnh Tu Viễn đi ngược sáng, ánh dương rực rỡ dát lên thân hình cao lớn, phản chiếu quanh người tầng sáng dịu nhẹ. Cả người tựa như tiên nhân bước xuống từ mây trời, khí độ thanh nhã khiến người khó lòng dời mắt. Khi hắn đến gần, gian khách phòng nhỏ như bừng sáng.

Không cần câu nệ, chỉ một tư thế đứng tùy ý cũng đủ cho thấy giáo dưỡng tuyệt vời. Khóe môi khẽ cong nụ cười nhàn nhạt, mang theo cảm giác như gió xuân dịu mát lướt qua lòng người.

Chỉ một ánh nhìn đầu tiên, Lâm Sơ Cửu đã sinh thiện cảm. Sạch sẽ, ôn nhuận, dịu dàng – chính là kiểu nam nhân khiến nàng vừa thưởng thức vừa yêu thích.

Mạnh Tu Viễn không phải lần đầu nhìn thấy nàng, nhưng lần trước chỉ nhìn lướt qua từ xa, không thấy rõ. Hôm nay gặp lại, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không phải vì nhan sắc của nàng quá mức xuất chúng, mà là khí chất đặc biệt: thong dong, tự nhiên, ánh mắt trong trẻo, nụ cười tươi tắn.

Một nữ tử như vậy, thật lòng mà nói, gả cho Tiêu Vương đúng là đáng tiếc.

Chỉ liếc nhìn một cái, Mạnh Tu Viễn liền thu mắt, bình thản thi lễ, chỉ tiếc, không thốt nên lời. Đáng tiếc thay—một nam tử tuấn tú xuất chúng như thế, lại không thể cất tiếng nói.

Lâm Sơ Cửu chỉ liếc nhìn một thoáng liền dời mắt, không tiến lên nâng đỡ, chỉ gật đầu nhàn nhạt: "Mạnh công tử khách khí."

Ở thời đại này, nữ tử không thể phóng túng. Nhìn nam nhân quá lâu, hoặc đụng chạm quá gần, không chỉ bị người coi rẻ mà còn dễ mang tiếng dâm loạn.

Tuy rằng Tiêu Thiên Diệu có nhiều điểm không tốt, nhưng có một điều những nam nhân khác không làm được: hắn nguyện để nàng bước ra ngoài, chứ không nhốt nàng sau cánh cửa phủ Tiêu Vương.

Mạnh Tu Viễn khẽ gật đầu, nở nụ cười như gió xuân. Nụ cười ấy khiến người ta bất giác quên cả phiền muộn.

Mạnh tiên sinh đã sớm biết tình trạng của nhi tử, sau khi chào hỏi khách sáo liền đích thân mời Lâm Sơ Cửu ngồi xuống. Sau một lượt giới thiệu đơn giản, ông nói: "Tu Viễn, Tiêu Vương phi nghe nói bệnh của con, đặc biệt tới xem thử tình hình thế nào."

Lúc này, Lâm Sơ Cửu mới nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Tu Viễn.Từ lúc nàng vào cửa đến giờ, hệ thống không có bất kỳ phản ứng nào, chứng tỏ Mạnh Tu Viễn chưa từng chủ động cầu viện.

Hắn thật sự không để tâm đến việc mình không thể mở miệng nói chuyện, hay là không tin nàng có bản lĩnh chữa trị?

Sự nghi ngờ trong mắt Lâm Sơ Cửu quá rõ ràng, rõ đến mức Mạnh Tu Viễn muốn giả vờ không thấy cũng không được.

Tiêu Vương phi mà cũng dám trực tiếp như vậy, nàng không sợ Tiêu Vương giận dữ đến độ gặm nàng chỉ còn xương thôi sao?

Mạnh Tu Viễn khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn không từ chối thiện ý của phụ thân, cũng không phụ lòng Lâm Sơ Cửu đã tự mình đến tận đây. Hắn gật đầu, đưa tay ra, tạo điều kiện để nàng bắt mạch.

Nhìn động tác của Mạnh Tu Viễn, Lâm Sơ Cửu chỉ biết thở dài trong lòng. Nàng có thể nói thật là hiện tại mình vẫn chưa thể chẩn bệnh bằng mạch đập hay sao?

"Bệnh của ngươi không cần bắt mạch." Tuổi còn nhỏ đã là ngự y, đã đủ khiến người ta ngờ vực. Nếu còn nói không cần bắt mạch, e là Mạnh gia sẽ không chịu để nàng điều trị.

Nàng ra hiệu cho Mạnh Tu Viễn thu tay về, sau đó kéo hòm thuốc đến gần, đặt lên bàn. Mở hòm, từng món dụng cụ kiểm tra được lấy ra sắp xếp gọn gàng. Nàng đeo khẩu trang, mang găng tay, động tác thuần thục liền mạch, vừa nhìn là biết đã quen tay từ lâu.

"Há miệng." Lâm Sơ Cửu đứng trước mặt Mạnh Tu Viễn, tay cầm bản ép lưỡi và ống soi ánh sáng, bắt đầu kiểm tra yết hầu.

Mạnh Tu Viễn vốn quen được các danh y điều trị, hiểu rõ nàng định làm gì nên rất ngoan ngoãn phối hợp.

Phải nói rằng, công tử quý tộc đúng là công tử quý tộc. Dù đang há miệng vẫn đẹp đến nao lòng. Chỉ tiếc lúc này Lâm Sơ Cửu không có tâm trạng thưởng thức.

Sau khi cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng, nàng đưa tay sờ nhẹ cổ họng Mạnh Tu Viễn, ngón tay khẽ ấn lên vùng cổ, nhiều lần chạm tới hầu kết.

Đối với nam nhân, hầu kết là nơi khá mẫn cảm. Một nữ tử đưa tay sờ vào vị trí ấy, rất dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện không đứng đắn. Nếu không phải vì vẻ mặt Lâm Sơ Cửu nghiêm túc, không hề mang chút trêu chọc nào, e là Mạnh tiên sinh đã sớm đẩy nàng ra ngoài.

Lâm Sơ Cửu một khi chuyên tâm làm việc thì toàn bộ tinh thần đều tập trung, tuy không đến mức quên mình, nhưng tuyệt đối không để ngoại vật quấy nhiễu, nhất là khi nàng tin chắc bản thân không làm gì sai.

Mạnh Tu Viễn đâu phải bẩm sinh câm, đã không thể nói chuyện, nhất định vấn đề nằm ở yết hầu. Mà nàng kiểm tra yết hầu—chuyện đó có gì sai?

Để tiện thao tác, nàng lại tiến gần một bước, khoảng cách giữa hai người gần như không còn.

Một nữ tử xinh đẹp đứng giữa hai chân mình, ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng, trong đôi mắt trong trẻo kia chỉ phản chiếu hình bóng hắn; bàn tay thon dài đặt trên cổ hắn, ngón tay mát lạnh xuyên qua lớp da mỏng nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve vùng hầu kết; hương thơm dịu nhẹ trên người nàng vương quanh chóp mũi, chỉ cần vươn tay là có thể kéo nàng vào lòng...

Mạnh Tu Viễn xưa nay thanh tâm quả dục, nhưng trong tình cảnh này thì dù là thánh nhân cũng khó giữ mình, huống hồ hắn chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt.

Chưa từng gần gũi nữ tử như thế, Mạnh Tu Viễn không khỏi có chút luống cuống, vành tai âm thầm nhiễm đỏ, hơi thở cũng vô thức trở nên hỗn loạn.

May mà trong phòng, một người bận kiểm tra, một người quan tâm kết quả, không ai chú ý tới biến hóa của hắn.

Mạnh Tu Viễn âm thầm hít sâu, lặng lẽ niệm một lượt 《Thanh Tâm Chú》, cố trấn định lại tâm thần.

Chỉ sau thời gian một chén trà, Lâm Sơ Cửu kết thúc kiểm tra, lui về phía sau một bước.

Mạnh Tu Viễn khẽ thở phào một hơi thật dài, lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra chỉ một cuộc kiểm tra thôi cũng có thể khiến người ta mệt mỏi đến vậy.

"Vương phi, Tu Viễn thế nào?" Mạnh tiên sinh ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Lâm Sơ Cửu. Dù biết nàng tuổi còn trẻ, nhưng trong lòng ông vẫn không thể không nuôi hy vọng.

Ầm... Hai chữ "Vương phi" như một chậu nước lạnh tạt thẳng lên mặt, khiến Mạnh Tu Viễn bừng tỉnh. Sắc mặt hắn thoáng trắng bệch, hắn thế mà lại quên mất nữ tử trước mặt đã là người có phu quân, không ngờ bản thân còn có tâm tư viễn vông, chẳng khác gì kẻ mất trí lần đầu động tình.

"Có chút không ổn," Lâm Sơ Cửu đáp, giọng bình thản. Dù chưa có chụp phim, nhưng với hệ thống y sinh hỗ trợ, nàng đã nắm rõ bệnh tình, "Nhưng ta có thể chữa trị. Chỉ sợ các người không dám để ta chữa trị."

Nghe xong câu đầu, sắc mặt Mạnh tiên sinh đã trở nên tuyệt vọng. Mạnh Tu Viễn thì ngược lại, hắn vốn đã không kỳ vọng gì, nhưng lời cuối cùng của Lâm Sơ Cửu lại khiến mắt hắn bất chợt sáng lên.

Hắn... vẫn luôn mong một ngày có thể cất tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com