Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 278: Phụ trách, rốt cuộc là có ý gì?



Tiểu thiếu gia nhà họ Hoa và cựu hoàng tử Nam Man – Hạ Duệ – đều mang bệnh, để thuận tiện cho việc Lâm Sơ Cửu chữa trị, Tiêu Thiên Diệu đã để Tô Trà đưa họ đến Tiêu Vương phủ. Từ đó, Lâm Sơ Cửu cũng nhẹ bớt không ít việc.

Hôm nay có hai đứa trẻ cần cắt chỉ, Lâm Sơ Cửu cố tình đến sớm một chút. Sau khi xem qua tình hình của tiểu thiếu gia Hoa gia và Tiểu Duệ, nàng rời sang biệt viện.

Qua vài ngày điều dưỡng, mấy đứa trẻ ốm yếu trước kia đã dần hồi phục, trong viện cũng trở nên náo nhiệt. Nhưng khi bệnh qua rồi, vấn đề mới lại đến.

Những đứa trẻ này đều là trẻ bị bỏ rơi được Từ Ân Đường thu nhận. Tiêu Vương phủ không thể nuôi chúng mãi được – không phải vì không nuôi nổi, mà vì sợ Hoàng thượng vin vào đó gây khó dễ cho Tiêu Vương phi.

Làm việc thiện là ý tốt, nhưng mèo không thích người khác xen vào chuyện của mình, huống chi Tiêu Thiên Diệu chỉ có thể lo vài đứa, còn những đứa khác thì sao? Toàn Đông Văn có bao nhiêu trẻ bị vứt bỏ? Chẳng lẽ Tiêu Vương đều có thể quản hết?

Chỉ chăm mấy đứa này đã bị người ngoài bàn ra tán vào, nếu không để ý tới thì lại bị chê là giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo đức. Nhưng nếu đã quản thì phải quản cho trọn, Tiêu Vương phủ nào gánh nổi?

Tiêu Vương phủ tuy giàu, nhưng Từ Ân Đường là nơi chỉ cho đi mà không nhận lại, không có ngân khố tài trợ, cho dù có núi vàng núi bạc cũng không kham nổi.

Thấy bọn trẻ dần khỏe lại, quản sự đến hỏi Lâm Sơ Cửu: "Vương phi, mấy đứa nhỏ này sau khi khỏi bệnh thì phải an trí thế nào?"

"Vương gia có nói gì không?" Lâm Sơ Cửu cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng vẫn không tìm ra lối giải quyết.

Có những việc nhất định phải do triều đình ra tay, cá nhân dù muốn cũng lực bất tòng tâm.

"Vương gia nói... chuyện này do Vương phi toàn quyền phụ trách." Quản sự cười gượng. Hắn cũng đã hỏi ý Tào quản gia trước, được sự đồng thuận của Vương gia mới dám đến tìm nàng.

"Để ta phụ trách?" Đây rõ ràng không phải việc nàng có thể một mình gánh vác, Tiêu Thiên Diệu lại bắt nàng đứng ra lo liệu?

Lâm Sơ Cửu thật sự không hiểu, rốt cuộc hắn có ý gì? Vì sao mỗi khi nàng cảm thấy hắn có tình cảm với mình thì hắn lại cố tình đẩy nàng ra xa?

Hôm qua còn nhắc nàng nhớ nàng là thê tử của hắn, hôm nay đã vội vàng phủi tay, đẩy hết mọi chuyện cho nàng gánh.

Trong lòng khó chịu, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn giữ sắc mặt bình thản trước mặt quản sự, chỉ gật đầu xem như đã biết.

Nàng ngồi một mình trong phòng khách suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không thông được cách làm của Tiêu Thiên Diệu. Cuối cùng, nàng quyết định phải tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng.

Biệt viện đã có đại phu, nàng cũng không cần tự tay làm gì, vì vậy nàng muốn trở về phủ trước, trực tiếp tìm Tiêu Thiên Diệu để đối mặt. Dù không thể nói rõ chuyện an trí bọn trẻ, nàng cũng phải hiểu rõ thái độ của hắn đối với mình. Nàng không muốn mình lại giống lần trước – rơi vào cảnh chật vật, thân tâm đều tổn thương.

Lâm Sơ Cửu cho gọi quản sự, chuẩn bị xe ngựa. Nàng vừa định lên xe thì một người hầu dáng vẻ chật vật từ xa hốt hoảng chạy đến, vừa chạy vừa gọi lớn: "Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư... ta là hạ nhân Mông phủ, biểu tiểu thư!"

Người kia lập tức bị thị vệ Tiêu Vương phủ chặn lại, nhưng khi nghe rõ thân phận, họ cũng không ra tay, chỉ giữ người lại chờ lệnh từ Lâm Sơ Cửu.

Nàng dừng bước, quay đầu nói: "Ngươi là người của Mông phủ? Có chuyện gì?"

Người hầu lập tức quỳ rạp xuống, giọng lắp bắp đầy vội vã: "Biểu tiểu thư, lão phu nhân ngã bệnh, muốn gặp người. Nô tài đến Tiêu Vương phủ, nghe nói biểu tiểu thư đang ở đây nên mới vội chạy tới."

"Bà ngoại bệnh rồi?" Sắc mặt Lâm Sơ Cửu lập tức thay đổi, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Nô tài cũng không rõ, chỉ biết lão phu nhân đột nhiên ngã xuống, nửa người không cử động được." Người kia vừa thở vừa nói, mồ hôi đầm đìa.

Lâm Sơ Cửu quay sang nói với xa phu: "Đi Mông phủ!"

Vì lo cho bệnh tình của lão phu nhân, nàng liên tục thúc giục xa phu đi nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn nữa. Xa phu bị giục đến mức cuống cả tay chân, roi không ngừng vung lên, cuối cùng cũng đến Mông phủ sớm hơn thường lệ một khắc (15ph).

Xe ngựa vừa dừng lại, Lâm Sơ Cửu lập tức nhảy xuống, không đợi thị vệ đưa ghế, khiến bọn họ có chút sửng sốt, chỉ đành lặng lẽ lui sang một bên.

Vương phi... ngài thô lỗ như vậy, không sợ Vương gia ghét sao?

"Cốc cố cốc..." Thị vệ Tiêu Vương phủ lập tức tiến lên gõ cửa. Mông gia đã có người chờ sẵn, nghe tiếng liền ra mở cổng.

Lâm Sơ Cửu vừa bước lên bậc tam cấp, cửa lớn đã mở ra. Nàng không dừng chân, vừa đi vừa nói: "Dẫn ta đi gặp lão phu nhân."

Bước chân vội vã, nàng nhanh chóng đến sân trong. Ba vị lão gia và ba vị phu nhân Mông gia đang đứng đợi ở ngoại sảnh. Thấy nàng tiến vào, ánh mắt Nhị phu nhân và Tam phu nhân sáng lên, như nhìn thấy cứu tinh. Nhưng chưa kịp mở miệng, Quốc công Mông Thời đã chống gậy tiến lên, nói: "Sơ Cửu, mau vào đi, mẫu thân vẫn luôn đợi con."

"Vâng, cữu cữu." Lâm Sơ Cửu không kịp hành lễ, chỉ gật đầu qua loa rồi chạy thẳng vào trong.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, ngoài Mông lão phu nhân nằm trên giường còn có một bà ma ma già đang túc trực bên cạnh. Thấy Lâm Sơ Cửu bước vào, bà ấy lập tức đón lấy: "Tiểu tiểu thư, cuối cùng người cũng đến. Lão phu nhân chờ người đã lâu."

"Bà ngoại, sao lại thành ra thế này?" Lâm Sơ Cửu vội tiến đến, nửa quỳ bên giường, siết chặt tay bà ngoại. Ngay lập tức, trong đầu vang lên chẩn đoán từ hệ thống y sinh: Trúng gió nặng.

Toàn thân tê liệt, chưa nguy kịch đến tính mạng, nhưng tình trạng rất nghiêm trọng.

"Bà ngoại..." Nước mắt Lâm Sơ Cửu lập tức rơi xuống. Mới chỉ chớp mắt, sao bà đã thành ra thế này? Rõ ràng lần trước gặp mặt, người còn tinh tường, minh mẫn...

"Tiểu Cửu..." Mông lão phu nhân toàn thân bất động, chỉ đôi môi còn có thể cử động nhẹ, nhưng từng chữ rời rạc, nói không thành lời, khóe miệng tràn nước dãi.

"Bà ngoại, con ở đây, con ở ngay đây. Người yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho người, nhất định sẽ chữa khỏi." Lâm Sơ Cửu nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp sâu sắc từ người bà này đến vậy.

Bà ngoại là người duy nhất trao cho nàng tình thương không tính toán, không đòi hồi đáp. Ngay cả khi cần toan tính, nàng cũng chẳng nỡ làm tổn thương người. Giờ đây nhìn bà nằm bất động trên giường, Lâm Sơ Cửu cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Con đi lấy hòm thuốc. Bà ngoại, người chờ con một chút..." Nàng vừa định buông tay đứng dậy, thì góc áo đã bị Mông lão phu nhân nắm chặt, nhất quyết không buông.

"A... a..." Mông lão phu nhân cố gắng mở miệng, ánh mắt tha thiết nhìn về phía bà ma ma đứng trong phòng.

Người hầu này là tâm phúc của bà, chỉ nhìn một cái liền hiểu ý. Bà ấy gật đầu, xoay người đến bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ.

Mông lão phu nhân lại chớp mắt ra hiệu, bà ma ma liền đưa hộp cho Lâm Sơ Cửu: "Tiểu tiểu thư, đây là vật tiểu thư để lại cho người. Nàng dặn, sau khi lão phu nhân trăm tuổi mới được trao cho người. Nhưng hôm nay lão phu nhân đột nhiên phát bệnh, sợ mình không chờ được nữa nên vội vã gọi người đến."

"Mẹ ta để lại cho ta?" Lâm Sơ Cửu ngẩn người, cẩn thận nhận lấy chiếc hộp, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Thứ gì... mà phải đợi đến khi bà ngoại mất đi, mới được trao cho nàng?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com