Lâm Sơ Cửu đột nhiên trở nên cường thế khiến đám thị vệ trong Tiêu Vương phủ kinh hoảng. Bọn họ từng chứng kiến nàng áp chế học sinh gây rối, từng thấy nàng ngang nhiên đối đầu với Lâm tướng, nhưng ai cũng tin rằng nàng có thể cứng rắn như thế là nhờ có Tiêu Vương phủ chống lưng. Không có sự hậu thuẫn ấy, nàng lấy gì để dám cuồng vọng?
Không chỉ đám thị vệ, ngay cả Tô Trà và Lưu Bạch cũng nghĩ như vậy, rằng không có Tiêu Vương phủ phía sau, Lâm Sơ Cửu chẳng thể nào ngẩng đầu nổi.
Thành ra, người trong phủ đều mặc định rằng nàng mềm mỏng là vì cần dựa vào Tiêu Vương, rằng nàng phải lấy lòng Vương gia mới có thể được thả lỏng bên ngoài. Nhưng chính khoảnh khắc này, bọn họ mới bàng hoàng nhận ra: họ đã nhầm.
Sự mềm mỏng ấy, không phải vì nàng cần Tiêu Vương phủ. Cũng không phải vì nàng không dám rời đi.
Nghĩ đến việc Vương gia ngày càng coi trọng nàng, đám thị vệ hoảng loạn cúi đầu, từng người rối rít: "Vương phi, thuộc hạ vô lễ, mạo phạm người, xin chịu phạt."
"Cút!" Giọng Lâm Sơ Cửu khàn đặc, mang theo tiếng nức nở bị đè nén, có vẻ hơi mệt mỏi, yếu ớt. Nhưng bọn thị vệ không dám cản nữa, lặng lẽ nhường đường.
Nàng cũng không mang vẻ người chiến thắng. Chỉ lặng lẽ bước đi, quanh thân bao trùm bởi một nỗi bi thương vô hình. Mỗi bước chân nặng nề, nhưng vô cùng kiên định.
Tào quản gia đứng sau nàng, mấy lần định bước lên nhưng không dám. Ông cảm giác vương phi như đã thay đổi, nhưng lại chẳng dám chắc là thay đổi theo hướng tốt hay xấu.
Không dám nghĩ nhiều, ông chỉnh lại y phục, vội vã đến gặp Tiêu Thiên Diệu. Sau khi thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, thấy Vương gia im lặng không đáp, ông nói thêm: "Vương phi... dường như không vui. Vương gia, có nên đi an ủi người một chút?"
"Biết rồi, lui ra." Tiêu Thiên Diệu chẳng thèm ngẩng đầu, đợi xem xong cuốn sách trong tay mới thản nhiên gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tiểu lão hổ bắt đầu lộ nanh rồi sao? Cũng tốt. Một Tiêu Vương phi yếu đuối không gánh nổi Tiêu Vương phủ."
Nếu không có hắn che chở, một Lâm Sơ Cửu mềm mỏng, biết nhún nhường như vậy đã sớm bị ép đến đường cùng.
Ban đầu nàng chỉ muốn nhờ Tào quản gia chuẩn bị nước rửa mặt, nhưng lại bị ngăn cản lần nữa. Cơn giận trong lòng bùng lên, nàng quay về sân mình, không chỉ rửa mặt mà còn thay y phục, tốn gần một khắc (15ph). Cộng thêm thời gian di chuyển, đến khi nàng gặp lại Tiêu Thiên Diệu thì đã là một canh giờ sau (2h).
"Vương gia tìm ta có chuyện gì?" Lâm Sơ Cửu bước vào, mở lời trước. Không còn dịu dàng như trước, giọng mang theo vẻ lạnh lùng.
"Sao thế? Giận à?" Tiêu Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, thấy mắt nàng vẫn còn đỏ liền hiểu chuyện của Mông lão phu nhân đã giáng một đòn nặng nề cho nàng. Hắn vốn không giỏi an ủi, chỉ cứng nhắc nói: "Đừng buồn. Lão phu nhân sẽ không sao."
"Vương gia đừng đùa. Bà ta đã nằm liệt một chỗ, trừ phi gặp thần tiên, nếu không đời này tốt nhất cũng chỉ đến thế mà thôi." Nói đến câu cuối, nàng vẫn không kìm được đỏ hoe mắt.
Để không cho nước mắt rơi xuống, nàng ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cố nuốt lại từng giọt chực trào.
Lần đầu tiên thử an ủi người khác, lại bị lạnh lùng chặn đứng, Tiêu Thiên Diệu thoáng khựng lại, không biết phải tiếp lời ra sao. Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói: "Hôm nay người của bản vương mạo phạm nàng, bản vương giao cho nàng xử phạt." Vì chuyện này, hắn đã đợi nàng suốt một canh giờ, không hề tỏ ra tức giận, Lâm Sơ Cửu hẳn nên vừa lòng rồi chứ?
"Không cần. Bọn họ không mạo phạm ta, chỉ là làm theo lệnh của Vương gia mà thôi." Lâm Sơ Cửu ép nước mắt trở lại, bình thản nhìn hắn, rồi hỏi lại: "Vương gia, ngài tìm ta vì chuyện gì?"
Thấy nàng tỏ rõ không muốn nói nhiều, Tiêu Thiên Diệu khẽ nhíu mày, đành vào thẳng chuyện chính: "Mông gia—"
"Không phiền Vương gia bận tâm. Chuyện Mông gia là việc của ta, ta sẽ tự lo." Chưa để hắn nói hết câu, Lâm Sơ Cửu đã cắt lời.
Giọng nàng rõ ràng mang theo tức giận. Tiêu Thiên Diệu vốn tính tình không tốt, nghe nàng lạnh nhạt mỉa mai, cũng không kìm được nổi nóng: "Lâm Sơ Cửu, nàng đang trách bản vương? Ai cho nàng lá gan dám ngang ngược với bản vương? Chẳng lẽ nàng nghĩ bản vương đối với nàng tốt một chút thì nàng có thể muốn làm gì thì làm?"
Hắn thừa nhận, bản thân quả thực có chút thiện chí với nàng, cũng thật lòng coi nàng là thê tử. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ dung túng một nữ nhân kiêu căng không biết chừng mực.
"Ta không trách ngài. Nếu ngài nói đã đối tốt với ta, vậy gần đây ngài quả thực đã rất tốt với ta." Lâm Sơ Cửu không phủ nhận, nhưng nàng không hiểu vì sao hắn lại thay đổi, và nàng không muốn tiếp tục tự đoán. "Vương gia, ngài đối tốt với ta... là vì trong lòng có ta?"
Tiêu Thiên Diệu suýt sặc vì câu hỏi đột ngột, ho khan hai tiếng mới đáp: "Nàng là Vương phi của bản vương." Đã thừa nhận nàng là Vương phi, nghĩa là trong lòng đã có nàng.
"Vậy... ngài có thích ta chút nào hay không?" Lâm Sơ Cửu truy hỏi.
Tiêu Thiên Diệu hơi giật mình nhưng không trả lời thẳng, chỉ lạnh giọng nói: "Bản vương đang muốn bàn chuyện Mông gia với nàng, nàng hỏi những thứ này làm gì?" Chẳng lẽ hắn còn chưa rõ ràng sao?
"Phải hỏi rõ trước rồi mới có thể nói tiếp chuyện Mông gia. Vương gia, ngài có thích ta không? Hôm đó... trong xe ngựa hôn ta, là vì thích ta sao?" Có những chuyện phải rõ ràng, nàng mới biết có nên mong đợi, mới biết thứ mình bỏ ra có đáng hay không.
"Những thứ đó quan trọng sao? Nàng là thê tử của bản vương. Bản vương hôn nàng chẳng lẽ lại là chuyện kỳ quái?" Giọng Tiêu Thiên Diệu đã pha lẫn bực bội—có những chuyện nam nhân làm được nhưng không nói được.
"Chỉ vì ta là thê tử? Nhưng ngài có thật sự xem ta là thê tử chưa?" Giữa nàng và hắn, còn quá nhiều thứ giống như là trên dưới, chủ và tớ.
"Bản vương khi nào không xem nàng là thê tử?" Nhìn vẻ ngây thơ trên mặt nàng, Tiêu Thiên Diệu vô cùng tức giận. "Bản vương không giết nàng, thừa nhận nàng là Tiêu Vương phi, chẳng phải là xem nàng như thê tử sao? Nếu bản vương thật sự không cần nàng, nàng nghĩ chỉ một câu cầu xin là đủ để giữ lại mạng sống?"
Muốn lấy mạng nàng, với hắn chỉ là chuyện giơ tay. Cần gì phải chạy ra khỏi thành đuổi theo nàng vết thương của hắn vẫn chưa lành? Cần gì bỏ qua cả thể diện chạy đi dỗ nàng quay về? Cần gì gạt bỏ thù hằn với Hoàng thượng để vào cung vì nàng?
Hắn đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa đủ tốt? Vậy mà đến giờ nàng vẫn còn hỏi những câu ngu ngốc đó...