Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 288: Hợp tác – Không Có Kẻ Địch Vĩnh Viễn



Lâm Sơ Cửu vội vàng ra ngoài, không phải để tìm ai khác, mà là đi gặp Lâm tướng.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, Lâm tướng vẫn đang làm việc ở nha môn. Thấy Lâm Sơ Cửu bất ngờ xuất hiện, tuy rất ngạc nhiên nhưng ông vẫn giữ thể diện cho nàng trước mặt người ngoài.

"Thần tham kiến Tiêu Vương phi." Lễ quân thần đứng trên lễ cha con, dù trong lòng khó chịu đến đâu, Lâm tướng vẫn phải hành lễ cho đúng mực.

"Phụ thân không cần đa lễ." Lâm Sơ Cửu cũng thu lại mọi suy nghĩ cá nhân, giữ vẻ mặt cung kính, diễn tròn vai người con hiếu thuận trước mặt người ngoài.

Cha con hàn huyên vài câu bên ngoài, sau đó Lâm tướng đưa nàng vào phòng nghỉ riêng. Vừa khép cửa lại, ông liền hỏi thẳng: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Chuyện học sinh gây rối, chúng ta đã xé mặt rồi còn gì."

"Phụ thân cũng biết việc Mặc thần y qua đời rồi chứ?" Lâm Sơ Cửu thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn giữ sự tôn kính.

"Tự sát mà chết, sao?" Sắc mặt Lâm tướng thoáng trầm xuống, vì ông biết rõ tính Lâm Sơ Cửu, nàng sẽ không vô cớ nhắc đến Mặc thần y.

"Phụ thân cũng biết, trước khi ông ấy chết, Uyển Đình từng tới gặp một lần. Nếu ta đoán không sai, có lẽ nàng là người cuối cùng gặp ông ấy." Lâm Sơ Cửu dán mắt nhìn cha, thấy sắc mặt ông biến đổi rõ rệt thì thở dài: "Phụ thân, chuyện này người phải xử lý sớm, bằng không Uyển Đình sẽ gặp họa."

"Tại sao ngươi lại nói với ta?" Lâm tướng nhìn nàng, ánh mắt đầy nghi ngờ, rõ ràng không tin.

Tất nhiên là để bán cho ngươi một ân tình, mong ngươi giúp ta một việc – nhưng lời này Lâm Sơ Cửu không định nói ra.

Nàng chỉ khẽ cười khổ: "Dù sao đi nữa, Uyển Đình cũng là muội muội ta. Ta với nàng đấu thế nào cũng được, nhưng người ngoài thì không thể nhúng tay vào."

"Ngươi còn coi nó là muội muội?" Lâm tướng cười nhạt, nghĩ đến chuyện Lâm Uyển Đình bị đuổi khỏi Tiêu Vương phủ, ông hận không thể tát cho nàng hai cái.

Chuyện đó khiến Thái tử và Hoàng hậu đến giờ vẫn còn bất mãn, Thái tử thậm chí không còn chủ động gặp Uyển Đình, hai người xem như rạn nứt.

Lâm Sơ Cửu nghiêm túc: "Nếu nàng không mơ tưởng trượng phu của ta, lúc nàng bị người ngoài khi dễ, ta nhất định sẽ ra tay giúp."

"Ngươi..." Lâm tướng đỏ mặt vì xấu hổ, dù có dày mặt đến mấy, nghe lời này cũng không khỏi thấy mất thể diện. Chuyện kia, Uyển Đình đúng là không phải.

"Phụ thân biết mà, ta xưa nay vẫn như vậy, tính tình kiêu căng, người đừng để bụng." Lâm Sơ Cửu nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Tính tình nàng vốn giống hệt Lâm phu nhân và Lâm tướng, vậy nên có thể nói Lâm tướng đang tự chịu hậu quả.

Lâm tướng hít sâu mấy hơi, ép lửa giận xuống: "Ngươi thật sự đến vì chuyện của Uyển Đình?"

"Chứ còn gì nữa? Mặc thần y chết không liên quan đến ta, nhưng có lẽ phụ thân chưa biết – tối qua có người bí mật gặp ông ấy trong cung, sau đó ông ấy liền tự sát trong ngục. Người nói xem, có phải quá trùng hợp không?" Việc này Tiêu Thiên Diệu có thể tra ra, Lâm tướng nếu muốn tra, chắc chắn cũng làm được.

"Ngươi nói cho ta biết những điều này là vì cái gì?" Ánh mắt Lâm tướng vẫn đầy hoài nghi. Những lời này rất dễ khiến người ta nghĩ nàng đang ly gián quan hệ giữa ông và Hoàng thượng.

"Phụ thân, tốt nhất người nên ra tay sớm, nếu để người ta cho rằng cái chết của Mặc thần y có liên quan đến Uyển Đình, thì Lâm gia sẽ gặp rắc rối." Dù là thuyền đắm, Mặc thần y vẫn có không ít đồ đệ. Nếu họ đưa đơn lên Đại Lý Tự, chưa chắc đã không có người đứng sau chống lưng. Hơn nữa...

Mặc thần y trên giang hồ cũng có vài mối thiện duyên, những người đó không dám động vào Tiêu Thiên Diệu, nhưng đối phó một văn thần thì chẳng đáng là gì.

Thừa tướng dù quyền cao chức trọng, nhưng đối với người trong giang hồ lại chẳng có mấy sức răn đe, ít nhất cũng không thể khiến họ e sợ như một vị tướng quân nắm giữ binh quyền.

Lâm Sơ Cửu nghĩ được, Lâm tướng tất nhiên cũng nghĩ đến, thậm chí nghĩ sâu hơn nàng nhiều. Nữ nhi của Mặc thần y, Mặc Ngọc Nhi, hiện đang ở trong cung, lại nghe nói rất được thánh sủng. Nếu nàng ta tin rằng Uyển Đình là người khiến Mặc thần y chết, thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối.

Dù Lâm Sơ Cửu mang theo tâm tư gì, cũng không thể phủ nhận nhắc nhở của nàng rất đúng lúc.

"Việc này ta nhớ rồi. Dạo này chính ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Chuyện của Từ Ân Đường triều đình sẽ có quyết định, ngươi không cần để tâm." Lâm tướng nhận lấy ân tình, nhưng không muốn quá thân cận với nàng, bèn trả lại một phần.

Từ Ân Đường sớm muộn gì cũng phải giao cho triều đình tiếp quản. Trước đó cứ kéo dài là để làm khó Tiêu Thiên Diệu, nay Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu đã nhượng bộ, ông lập tức thúc giục cấp dưới xử lý cho xong.

"Đa tạ phụ thân." Lâm Sơ Cửu thoải mái nhận lấy. Nàng rất thưởng thức kiểu người như Lâm tướng – có ơn báo ơn, dứt khoát rõ ràng. Tuy rằng nhìn qua có vẻ bạc tình, nhưng giữa cha con bọn họ đến mức này cũng đã là tốt lắm rồi.

Từ Ân Đường giải quyết xong, tâm tình Lâm Sơ Cửu nhẹ nhõm không ít. Chỉ là vừa nghĩ đến cái chết của Mặc thần y, lại nghĩ đến bệnh tình của Mông lão phu nhân không còn ai cứu trị, lòng nàng cũng trầm xuống vài phần.

Mang theo tâm trạng ấy đến Mông phủ, vừa gặp phải gương mặt giả vờ đoan trang của Lâm Uyển Đình, nàng lập tức nhíu mày: "Có việc?"

Nàng ta chắn ngay giữa đường, lại còn bày trò trẻ con, chẳng hiểu nghĩ mình là ai.

"Ngươi nhìn lại bản thân đi. Nếu không có việc gì, ta cần gì phải chờ ngươi ở đây?" Lâm Uyển Đình mặt mày tối sầm, lạnh lùng nói: "Lâm Sơ Cửu, ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ. Thái tử sẽ không giúp ngươi, Mặc thần y càng là hy vọng xa vời!"

"Quả thật là hy vọng xa vời." Lâm Sơ Cửu đáp nhàn nhạt, thấy Lâm Uyển Đình sững người, liền thong thả nói tiếp: "Ngươi chưa nghe sao? Mặc thần y đã tự sát."

"Tự sát? Ngươi nói bậy cái gì đó? Mặc thần y đang yên đang lành sao lại tự sát?" Lâm Uyển Đình thốt lên, không hề suy nghĩ. Rõ ràng hôm qua nàng ta vừa gặp Mặc thần y, người còn rất ổn, chắc chắn Lâm Sơ Cửu đang bịa chuyện.

"Chuyện như vậy ta cần phải nói bừa sao? Ngươi gặp ông ấy xong, không bao lâu sau thì ông ấy tự sát. Tuy quan phủ chưa công bố, nhưng người nên biết đều đã biết." Vừa mới mượn tay cha nàng ta giúp việc, lần này Lâm Sơ Cửu cũng rộng lượng thêm vài phần, không định đẩy nàng ta xuống hố.

"Ngươi, ngươi nói là... ta gặp ông ấy xong thì ông ấy tự sát? Không thể nào! Ta không nói gì hết!" Lời Lâm Sơ Cửu chẳng nói rõ, nhưng hàm ý đủ nặng khiến Lâm Uyển Đình hoảng loạn. Chính nàng ta còn chưa kịp phân biệt thật giả đã tự rơi vào bẫy.

"Lời mình nói, nên biết giữ mồm giữ miệng." Lâm Sơ Cửu lắc đầu thở dài. Đến ngay cả Lâm Uyển Đình cũng nghĩ như vậy, huống hồ là người khác.

"Ta... ta nói sai gì chứ?" Lâm Uyển Đình mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

Lâm Sơ Cửu không còn hứng nói thêm, lạnh nhạt bảo: "Tránh ra, đừng cản đường ta."

Nàng còn phải đến gặp đại cữu cữu lấy vũ khí chế tác. Ngày mai sẽ đến Vọng Phong Nhai – nơi dữ nhiều lành ít, không thể qua loa......

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com