Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 290: Vọng Phong Nhai, ta tới



Có tức là không. Lâm Sơ Cửu lặng lẽ giấu toàn bộ ám khí trên bàn vào người, thế mà khi nàng bước ra khỏi phòng, Đại lão gia Mông gia lại không phát hiện được điều gì. Nếu không tận mắt chứng kiến bàn kia trống trơn, e rằng ông còn tưởng nàng chẳng lấy gì đi cả.

Mông nhị gia và Mông tam gia hiểu rất rõ Lâm Sơ Cửu muốn làm gì. Thấy nàng hai tay trống không bước ra, trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng vì có người ngoài nên cũng khó lên tiếng hỏi han.

Bốn người Phỉ Thúy chẳng hay biết gì. Nhìn Lâm Sơ Cửu tay không ra ngoài cũng không thấy kỳ quặc, chỉ yên lặng đứng một bên, chờ nàng dặn dò ba vị lão gia.

"Người đã sắp xếp xong rồi thì tốt. Đến lúc tìm được ba vị biểu ca và Tiểu Chí, lập tức đưa bọn họ về, đừng lo cho ta." Lâm Sơ Cửu dặn dò một lần nữa. Ba vị lão gia Mông gia gật đầu, song vẫn còn lo lắng, định mở miệng nói gì đó thì đã nghe nàng ngắt lời: "Chuyện này, tuyệt đối đừng nói với bà ngoại. Đợi ta trở về rồi hẵng kể."

"Được." Nghe vậy, ba người cũng yên tâm phần nào.

Lâm Sơ Cửu đã nói sẽ trở về, tức là nàng có lòng tin có thể trở về thật.

"Ba vị cữu cữu, ta đi đây." Lâm Sơ Cửu cúi mình hành lễ, thần sắc bình tĩnh, không một chút khẩn trương hay sợ hãi khi phải một mình lên Vọng Phong Nhai.

"Chỉ riêng khí độ này, cũng đủ xứng với Tiêu Vương." Mông Thời nhìn theo bóng lưng nàng thở dài cảm thán.

Xe ngựa phi nhanh, đến trước trưa đã đưa Lâm Sơ Cửu đến chân Vọng Phong Nhai. Nàng xuống xe, nhìn lên vách đá không quá cao, lòng cũng nhẹ nhõm đôi phần.

Chiều cao thế này, nàng vẫn có thể leo được, chỉ là cần phải ăn uống no đủ trước. Cháo từ Tiêu Vương phủ vẫn còn ấm, nàng liền ăn chút lót dạ, uống thêm vài ngụm nước, cột bọc nước lên người rồi đứng dậy phủi tay, chuẩn bị trèo lên.

"Vương phi, nô tỳ theo người lên đó." Một trong bốn người Phỉ Thúy lên tiếng.

"Không cần." Lâm Sơ Cửu khoát tay. "Bọn họ yêu cầu ta phải một mình lên đỉnh. Các ngươi cứ ở đây đợi."

"Nhưng mà..." Nguy hiểm quá.

"Không có nhưng nhị gì hết. Chờ đi." Lâm Sơ Cửu bước thẳng về phía trước, dáng đi bình thản, không một có chút hấp tấp hay lo lắng.

Không phải nàng quá tự tin, mà là rất hiểu rõ: quyền chủ động vốn không nằm trong tay mình, vậy thì khẩn trương cũng có ích gì?

Đường núi khó đi, Vọng Phong Nhai nhìn thì không cao nhưng khi bắt đầu leo mới thấy chẳng dễ dàng chút nào. Lâm Sơ Cửu mất gần một canh giờ (2h) mới lên được đến đỉnh.

Đỉnh núi trống trải, ngoài con đường nàng vừa đi, ba phía còn lại đều là vách đá dựng đứng, nhìn thôi cũng đủ rợn người.

Gió trên đỉnh thổi mạnh, từng cơn cuốn lấy thân thể nàng như muốn quật ngã. Lâm Sơ Cửu đứng giữa gió, nhìn quanh trái phải vẫn không thấy bóng ai, nàng cũng không vội, lấy nước ra uống rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể đợi người xuất hiện.

Trước đây, công việc của Lâm Sơ Cửu vốn nửa như gián điệp, nửa như đặc vụ. Nàng rất kiên nhẫn, cũng biết giữ bình tĩnh. Đối phương chậm trễ không đến, nàng cũng chẳng hề bối rối, cứ lặng lẽ ngồi chờ như thế.

Màn đêm dần buông xuống, Lâm Sơ Cửu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Nàng đã sớm đoán được có thể đối phương chỉ đang đùa giỡn, nhưng ba vị thiếu gia Mông gia cùng một người thừa kế vẫn còn nằm trong tay họ. Dù biết rõ là mưu trò, nàng cũng nhất định phải đến.

Trời tối dần, gió mỗi lúc một mạnh, từng đợt rít qua tai như tiếng quỷ khóc sói tru. Mặt trời đã khuất sau núi, nhiệt độ trên cao cũng giảm nhanh, Lâm Sơ Cửu khẽ rùng mình vì lạnh, buộc phải đứng dậy đi lại vài vòng cho ấm người.

Vừa vận động một chút, thân thể liền ấm lên. Nàng đang cân nhắc có nên tìm ít củi nhóm lửa thì từ đáy vực bỗng vọng lên một giọng nói:

"Tiêu Vương phi, đợi lâu rồi!"

Âm thanh truyền đến từ ngay phía trước, theo đó là một bóng đen từ dưới đáy vực bật lên, đáp xuống đỉnh núi, lặng lẽ quan sát Lâm Sơ Cửu.

Nàng không chắc đối phương có thấy được rõ mặt mình hay không, nhưng nàng thì không nhìn rõ hắn. Tuy chưa đến nỗi tối đen không thấy gì, nhưng sắc trời đã âm u, khoảng cách lại xa, nàng chỉ mơ hồ thấy được hình dáng đại khái.

Lâm Sơ Cửu liếc mắt một cái rồi dửng dưng thu ánh nhìn lại: "Ta đã đúng hẹn đến đây. Có phải các ngươi nên thả người rồi không?"

"Yên tâm, chúng ta xưa nay giữ lời." Giọng đối phương hơi kỳ dị, rõ ràng là cố ý làm giả âm thanh. "Tuy ngươi chỉ mang theo vài người, nhưng rất biết cách sắp xếp. Nếu bọn họ đưa người đi rồi, ai sẽ bảo vệ ngươi?"

Lời vừa dứt đã vạch trần toàn bộ bố trí của Mông gia, cho thấy đối phương nắm rõ mọi động tĩnh như lòng bàn tay.

"Các ngươi muốn là ta, ai bảo vệ ta quan trọng đến vậy sao?" Lâm Sơ Cửu thẳng thắn thừa nhận, bước lên vài bước, bình tĩnh nói tiếp: "Ta biết các ngươi không định lấy mạng ba vị biểu ca ta. Bây giờ thả người, ta sẽ theo các ngươi."

"Quả nhiên sảng khoái." Hắn cười nhẹ, sau đó liền có bốn bóng đen từ đáy vực bò lên, trên lưng cõng bốn người.

"Tiêu Vương phi, ngươi xem, người mang tới rồi. Thành ý này đủ chưa?"

"Còn chưa đủ. Phải thả người mới gọi là thật lòng." Lâm Sơ Cửu lại bước thêm hai bước, giọng vẫn bình thản: "Ta chỉ là một nữ tử yếu ớt mà còn dám một mình đến đây. Các hạ chẳng lẽ còn không dám thả người?"

"Ngươi đã dám tới, ta có lý do gì không dám thả?" Hắn phất tay: "Thả người."

Bốn hắc y nhân lập tức tiến lên, đặt bốn người Mông gia trước mặt Lâm Sơ Cửu.

Không ngoài dự đoán, họ vẫn còn nguyên vẹn, không bị tra tấn gì, chỉ là bị hạ mê dược nên vẫn hôn mê bất tỉnh.

"Người đã thả đúng hẹn, có phải ngươi nên lại đây rồi chứ?" Hắn đứng yên, bàn tay giấu sau lưng, dáng vẻ như đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới.

Lâm Sơ Cửu thật sự cũng chỉ còn cách bước tới. Nếu không, bốn người Mông gia cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây.

Nàng âm thầm hít một hơi thật sâu, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, từng bước chậm rãi tiến đến, cho đến khi chỉ còn cách đối phương một bước thì dừng lại: "Các hạ vừa lòng rồi chứ?"

"Quả nhiên là người giữ chữ tín." Hắn cao hơn nàng một cái đầu, cúi xuống nhìn, khí lạnh tỏa ra từ hắn khiến người ta sởn da gà.

"Cũng mong các ngươi giữ chữ tín như vậy." Lâm Sơ Cửu đứng thẳng, thần sắc bình tĩnh như thể không hề cảm nhận được áp lực đe dọa từ đối phương.

"Yên tâm. Ta không hứng thú gì với mấy người kia." Hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, "Tiêu Vương phi, cùng ta nhảy xuống thế nào?"

"Được."

Lâm Sơ Cửu theo bản năng muốn né tránh sự tiếp xúc, cơ thể khẽ cứng lại nhưng không hề giãy ra.

"Tiêu Vương phi gan dạ thật. Người Mông gia, các ngươi có thể đưa đi." Hắn không chỉ nói suông. Vừa dứt lời, liền ôm lấy Lâm Sơ Cửu, lao thẳng xuống vực sâu không chút do dự....