Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 296: Xuất hiện, đám người xuất phát đi cứu viện.



Đám hộ vệ Mông gia thực lực trung bình, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nhạy bén. Bọn họ lập tức nhận ra tàn ảnh mang màu đỏ như máu kia đúng là có thực lực Võ Thần—bởi vì hắn chính là Ma Quân Trọng Lâu!

Trên giang hồ từ lâu đã truyền tai nhau rằng Ma Quân Trọng Lâu là cao thủ cấp Võ Thần. Chỉ là hắn ta chưa từng lên núi Võ Thần chứng thực bản thân, vẫn luôn dựa vào sức mạnh tuyệt luân tung hoành giang hồ, khiến Ma Cung dưới tay hắn trở thành thế lực không ai dám chọc vào.

Với thân thủ của Trọng Lâu, muốn xuống Vọng Phong Nhai chẳng phải việc gì khó. Chỉ là vực này quá rộng, nếu chỉ xuống đáy thì còn dễ, nhưng muốn tìm dấu vết ai đó trên vách đá, lại là chuyện khác.

Cũng may, giờ đã có hộ vệ Mông gia xác định phương hướng, Trọng Lâu chỉ cần dò theo đó là được.

Hắn lao xuống Vọng Phong Nhai, mũi chân điểm nhẹ trên vách đá. Từ xa nhìn lại, tựa như đang dạo bước trên mặt đất, dáng vẻ ung dung, bước đi tiêu sái. Rất nhanh, hắn vượt qua phạm vi các hộ vệ đã giăng thang dây.

Ba chiếc thang dây dài chừng năm trăm mét. Trong phạm vi này không phát hiện điều gì khác thường.

Trọng Lâu không dừng lại, tiếp tục men theo vách đá đi xuống.

...Edit: Emily Ton....

Phía bên kia vách, Lâm Sơ Cửu vẫn đang gian nan bò ngược lên như một con ốc sên. Mỗi bước lên đều chậm rì rì, khiến người ta nhìn mà tim cũng nảy lên theo, nhưng nàng chưa từng trượt xuống.

Dù chậm, nhưng từng bước nàng bò đều vô cùng chắc chắn. Qua ba canh giờ, nàng đã gần tới đỉnh núi, nếu không có gì bất trắc, chắc hẳn là ngày mai có thể leo lên được.

Nàng tung móc phi hổ lên, móc vào kẽ đá, rồi kéo mạnh thử sức. Sau khi chắc chắn, nàng buông tay bám vào phần nhô ra của vách đá, mượn lực bò tiếp.

Nàng không dám hoàn toàn dựa vào móc phi hổ. Cái này là bản thu nhỏ do nàng tự chế, chất lượng kém xa phiên bản tiêu chuẩn, cũng chưa chắc chịu nổi sức nặng của nàng.

Dù cho nó chịu được, nàng cũng không nỡ dùng nhiều—móc phi hổ này làm bằng sắt tinh luyện, độ bền có hạn, không thể so với quân dụng*. Dùng nhiều lần chắc chắn sẽ hỏng. (*loại chuyên dùng cho quân đội)

Đây là con át chủ bài để bảo toàn mạng sống, nàng thà để dành, không chịu lãng phí trước khi leo lên tới đỉnh.

Nhưng leo tay không thực sự gian khổ. Đôi tay nàng đã trầy da chảy máu, băng vải lòng bàn tay thấm đẫm máu, mỗi lần chạm vào đá là một lần đau thấu tim gan. Giờ đây nàng đã tê dại với nỗi đau ấy.

Nếu trên vách không có điểm bám, nàng sẽ rút dao nhỏ ra, khắc tạo chỗ tựa, hoặc găm vào khe đá để bám và đạp lên.

Lâm Sơ Cửu cảm thấy may mắn vì có hệ thống y sinh với cái tật xấu tích trữ đồ không biết điểm dừng. Nếu không, nàng lấy đâu ra lắm dao nhỏ đến thế?

Dựa vào số trang bị ấy, dù gian khổ, nhưng nàng vẫn yên ổn vượt qua.

***

Trọng Lâu xác định được phương hướng, nhanh chóng tìm thấy cửa động. Không chút do dự, hắn bước vào.

Nhìn thấy cánh cửa đá che lối vào, hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay đập mạnh— "Bùm!" Một tiếng nổ vang, cửa đá vỡ vụn.

Cứ mỗi mười mét lại có một chậu than chiếu sáng đường hầm, ánh lửa hắt lên chiếc mặt nạ quỷ của Trọng Lâu, khiến khuôn mặt đẫm máu kia càng thêm dữ tợn.

"Quả nhiên là nơi này." Hắn liếc mắt khắp nơi, sau đó nhanh chóng tiến sâu vào con đường hẹp tối.

Từng bước chân như mang theo cuồng phong, huyết bào phía sau phần phật tung bay, viền áo xoay tít, tốc độ cực nhanh.

Chẳng bao lâu, Trọng Lâu đã đến huyệt động lạnh buốt. Điều đập vào mắt hắn đầu tiên không phải hàn đàm bốc khói, mà là đống quần áo vương trên mặt đất. Quần áo đó, hắn nhận ra.

"Người đâu?" Trọng Lâu nhặt lên, siết chặt trong tay.

Áo trong, áo giữa, áo khoác đều ở đây. Dù đã một ngày một đêm trôi qua, nhưng chúng vẫn còn ẩm ướt, lạnh buốt thấu xương.

Khuôn mặt sau chiếc mặt nạ quỷ không ai nhìn thấu biểu cảm của hắn. Nhưng—

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bộ quần áo trong tay liền vỡ nát thành từng mảnh.

"Bốp!" Vải vụn rơi lả tả xuống đất. Trọng Lâu rút kiếm, bước nhanh vào sâu trong hang động lạnh lẽo.

Bên trong không có người!

Không có Lâm Sơ Cửu, cũng không có người khác!

"Đáng chết!" Trọng Lâu khẽ thốt, trong lòng cực kỳ hoảng loạn—thậm chí còn nghiêm trọng hơn khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tứ bắn tên trúng Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện! Mặc kệ thế nào, cũng phải sống!

Từ hang động lạnh lẽo quay ngược trở ra, Trọng Lâu lập tức trở lại hang động lớn có bày chậu than. Kiếm trong tay vung một đường đánh vào vách đá, rất nhanh đã tìm thấy cửa ngầm.

Mười hai gian phòng tối, hắn lần lượt phá hủy từng nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Sơ Cửu—cũng chẳng có ai khác.

Nơi quỷ quái này, không một người sống, thậm chí không để lại chút dấu vết.

"Người đâu cả rồi?" Trọng Lâu nghiến răng chửi khẽ, cơn giận bùng lên như muốn phá tan mọi thứ.

May thay, lý trí vẫn còn sót lại. Sau khi đập phá khắp động để trút giận, Trọng Lâu rời khỏi, định lên đỉnh núi tìm kiếm.

Lâm Sơ Cửu không thể ngốc nghếch ở mãi nơi này—Vọng Phong Nhai từ đầu đến cuối đều có người canh giữ. Nếu nàng không lên được đỉnh, vậy khả năng lớn là đã rơi xuống đáy vực.

Hắn lao người xuống, rất nhanh liền thấy chiếc lưới lớn mắc trên vách đá. Nhưng lưới trống không, chỉ đơn độc treo giữa trời, lạnh lẽo và cô tịch.

Lông mày Trọng Lâu nhíu chặt, một dự cảm chẳng lành dâng lên.

Lưới bị cắt đôi. Vết cắt sạch sẽ đến mức đáng sợ—rõ ràng là người ra tay lúc đó cực kỳ quyết tuyệt.

Phát hiện này khiến Trọng Lâu tăng tốc thêm lần nữa, chẳng bao lâu đã đến được đáy Vọng Phong Nhai.

Nơi đây không phải chốn thần tiên, càng không phải rừng rậm rậm rạp. Chỉ là một mảnh đất vàng trọc lốc, chẳng có lấy một gốc cỏ.

Rải rác trên mặt đất là mấy xác người ngã nát trong bùn, xung quanh vẫn còn vương máu tươi. Dựa vào tình trạng thi thể và máu, rõ ràng bọn họ mới chết chưa đến bốn canh giờ.

Ngoài những thi thể đó, còn có vài mảnh sắt vỡ—chắc là đồ rơi từ trên cao xuống.

Nhìn cảnh này, Trọng Lâu bỗng có một suy đoán lớn mật: Lâm Sơ Cửu—dựa vào bản lĩnh của chính mình, đã thoát được!

"Quả nhiên, chỉ khi bị dồn đến tuyệt cảnh, nàng mới thật sự giơ móng vuốt ra." Trọng Lâu lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng, pha chút ý cười mơ hồ.

Lưới bị cắt từ giữa, nếu hắn đoán không sai, Lâm Sơ Cửu chắc hẳn đã rơi xuống phần lưới bên kia—cũng chính là phía đối diện vách đá.

"Lá gan của nàng cũng thật không nhỏ. Không sợ không ai cứu, cứ như vậy treo lơ lửng giữa trời chờ chết sao?" Hắn vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu, trong đáy mắt mang theo vẻ sủng nịch.

Hắn xoay người, bước nhanh về phía đối diện Vọng Phong Nhai—Lâm Sơ Cửu, còn ở đó chờ người đến cứu!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com