Chuyện vốn bình thường, nhưng người đang thì thầm nói chuyện cùng Đậu chưởng quỹ lại không bình thường.
“Tiểu thư, Thiên Khánh quen Đậu chưởng quỹ sao?”
Ngữ Nhi nghi ngờ.
Đậu chưởng quỹ quản lý hai cửa hiệu lớn, bao nhiêu cửa tiệm trong và ngoài kinh thành đều lấy hàng từ tay ông ta.
Nhưng ông chủ đứng sau Đậu chưởng quỹ là ai thì chẳng ai biết.
Lẽ nào… là Phó Yến?
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ phủ định ngay, cho là nực cười.
Nhưng bây giờ, ta lại thấy hợp tình hợp lý.
Mang nặng tâm sự trở về nhà mẹ đẻ, lại gặp ca ca ta hớt hải chạy về, miệng reo lên:
“Phó Yến thần kỳ quá!”
Huynh ấy nói, đêm hôm kia quả nhiên thánh thượng có đến Phụng Ngô cung, Dụ Dương cũng thật sự hầu hạ thánh thượng ngâm chân.
Đoạn ma ma trong cung nói, đêm ấy một nhà ba người cười nói vui vẻ, vô cùng ấm áp.
“Làm sao hắn biết hết vậy? Hay ngói rơi suýt trúng Dụ Dương cũng là hắn ném xuống? Ha ha ha.”
Ta muốn phản bác, nhưng không nói nên lời.
Ta không tin thế gian có kẻ thông quỷ thần, biết tính toán mệnh số.
Chỉ có con người mưu sâu tính kỹ thôi!
Phó Yến, dường như chúng ta hiểu chàng quá ít.
Đêm đến, ta muốn hỏi thẳng chàng, nhưng lời đến bên môi lại thấy đường đột.
“A Chỉ!”
“Á!”
Chàng bỗng gọi ta, làm ta giật mình, sợ chàng phát hiện ta đang lén nhìn chàng.
“Ta cũng là nam nhân bình thường, nàng cứ nhìn chằm chằm ta thế này, ta cũng sẽ nảy sinh vọng tưởng đấy.”
Chàng bất lực nhìn ta.
“Chàng là nam nhân bình thường?”
Ta buột miệng.
Chàng chẳng phải chỉ còn thoi thóp sao, sao lại bình thường được.
“A Chỉ!”
Phó Yến bỗng chống người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt ta:
“Nàng nói vậy thật tổn thương, ta có cần chứng minh không?”
Khóe môi ta run lên, bởi thân thể chàng đã sớm nói cho ta biết, chàng có bình thường hay không.
Tim ta chợt hoảng loạn, giọng run rẩy:
“Chàng… chàng từ khi nào bình thường trở lại?”
“Nàng để ta chứng minh xong, rồi ta nói cho nàng biết, được không?”
Chàng hôn ta.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ngủ chung bảy tám ngày, ta chưa từng nghĩ sẽ cùng chàng viên phòng.
Nhưng đến khi ta bừng tỉnh, thì chàng đã chứng minh xong rồi.
Chàng thật sự rất bình thường.
“Chàng… bệnh khỏi rồi sao?”
“Kỳ thật lúc đầu ta đúng là có bệnh…”
Chàng nói, trước mười tuổi thân thể chàng không tốt, nhưng Phủ Quốc công chẳng ai mời đại phu cho chàng.
Chàng nghĩ, mạng mình là mẫu thân dùng tính mạng đổi lại, chàng không thể dễ dàng bỏ đi.
Thế là chàng đem toàn bộ bạc trong tay, bảo người hầu tin cậy đi báo cho cữu phụ ruột.
Cữu phụ mời đại phu, chữa khỏi bệnh.
Sau khi khỏi, chàng cũng chẳng buồn dây dưa với người Phó gia, nhiều năm nay đóng cửa viện, giả bệnh nằm liệt, nói mình chẳng còn sống bao lâu.
Kỳ thực chàng sớm âm thầm làm ăn, gây dựng cơ nghiệp riêng.
“Ban đầu ta muốn giả c.h.ế.t thoát thân, nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên tới hỏi ta, có bằng lòng cưới nàng không.”
Ta cố tiêu hóa những lời ấy, ngồi bật dậy:
“Vậy tại sao chàng lại bằng lòng?”
Ta từng nghĩ chàng chỉ vì nhân hậu.
Nhưng ngẫm lại, thấy chẳng đơn giản.
“Bởi vì là A Chỉ.”
Chàng xoa đầu ta:
“Nếu có nàng, ở lại Phủ Quốc công hình như cũng không tệ.”
Ta không tin:
“Thật thế sao? Sao ta cứ thấy chàng có dự mưu từ trước.”
“A Chỉ, nàng ngồi như vậy bị gió lùa, ta lạnh.”
Ta đành nằm xuống.
Chàng ôm ta vào ngực, lại cúi đầu hôn tiếp.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đầu óc ta lại trống rỗng, quên hết mọi điều vừa nghĩ.
20
Ngày hôm sau, ta liền kéo Phó Yến về nhà mẹ đẻ.
Phó Yến hướng phụ mẫu ta nhận lỗi, bồi tội.
Phụ mẫu ta dĩ nhiên mừng rỡ, nhất là mẫu thân ta, vừa khóc vừa cười:
“A Chỉ không phải thủ tiết, thật sự quá tốt rồi.”
Phụ thân ta thì mừng vì cảm thấy Phó Yến khôn ngoan hơn Phó Cẩm Hằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ca ca ta đi qua đi lại trong phòng, rồi đột ngột dừng lại nhìn chằm chằm Phó Yến:
“Ta có một câu, không biết có nên hỏi không!”
Phó Yến thở dài:
“Nếu thật sự khó xử, đại ca có thể không hỏi.”
“Không được, ta nhịn không nổi.”
Ca ca nheo mắt:
“Phó Cẩm Hằng tại sao không chọn lúc khác để đi đón Kiều Hồng Anh, lại đúng vào ngày thành thân thì bỏ đi, chẳng phải trò quỷ của ngươi sao?”
Ta kinh ngạc nhìn Phó Yến.
Chàng uống trà, nói:
“Nói đùa thôi… hạng người đó, đâu cần ta nhúng tay.”
Ca ca thở phào:
“Thế thì yên tâm, con người không thể nào vừa thông minh đến thế, vừa bỉ ổi đến vậy.”
“Chúng ta nói chuyện về tam điện hạ đi.”
Phó Yến liền cắt lời.
Ta giữ ca ca lại, dõi mắt nhìn chàng.
“Ta thừa nhận…”
Phó Yến lộ vẻ chột dạ:
“Vừa rồi suy đoán của đại ca, đúng là sự thật.”
Ca ca nhảy dựng lên, vỗ một cái:
“Ngươi quả nhiên bỉ ổi, nhưng ta thích!”
Phó Yến nhìn ta cầu xin, ta trợn mắt với chàng.
Đáng đời!
Tháng Sáu, Dụ Dương được lập làm Thái tử.
Cuối tháng này, ta có thai.
Đến tháng Tư năm sau bụng lộ rõ, không thể giấu nữa, Lão công gia cùng Phó phu nhân kinh ngạc đến sững sờ.
“Ca ca ta đã tìm đại phu cho phu quân, thân thể chàng đã bình phục.”
Ta nhỏ giọng.
Phó phu nhân mặt mày vô cùng khó coi.
Nhưng lão công gia thì vỗ tay cười lớn, thật sự cao hứng.
Dù mấy năm qua ông không có tình cảm gì với người con trai này, song dù sao cũng là m.á.u mủ, chẳng lẽ lại mong con c.h.ế.t sớm.
Huống chi nghe nói lão công gia và tiên phu nhân vốn là thanh mai trúc mã, tình nghĩa khác thường.
Ra cửa, ta gặp Phó Cẩm Hằng.
Hắn vừa bước vào đã thấy bụng ta, mặt lộ vẻ khó tin:
“Nàng có t.h.a.i rồi?”
“Ừ.”
Phó Cẩm Hằng như điên loạn:
“Huynh ta chẳng phải sắp c.h.ế.t sao? Tại sao nàng lại có thai?”
Ta liếc hắn một cái:
“Cẩm Hằng, ngươi nói bậy gì thế? Ta và chàng ấy thành thân gần một năm rồi, ta sao lại không thể có thai? Ngươi tỉnh táo chút đi.”
Phó Cẩm Hằng ngồi bệt xuống đất:
“Ta còn đang chờ huynh ấy c.h.ế.t… mà giờ nàng nói, nàng có con của huynh ấy. Từ Chỉ, nàng thật sự không cần ta nữa sao?”
Ta hận không thể đá hắn một cước.
“A Chỉ.”
Phó Yến tới đón ta, bước đi mạnh mẽ, thấy ta xuống bậc thang còn bế ta lên.
Phó Cẩm Hằng ngồi trên bậc, gào đến khàn giọng:
“Phó Yến, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi!”
Phó Yến chẳng thèm để ý.
“Được rồi, để ta xuống.”
Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Sao chàng lại trẻ con thế.”
Chàng cẩn thận đặt ta xuống, lẩm bẩm:
“Đỡ để hắn cứ quấn lấy nàng.”
“Có ai ngờ được thân thể chàng chẳng sao, rõ ràng là chàng mưu tính sâu xa, lừa mọi người bao nhiêu năm.”
Chàng khẽ đáp:
“Nếu không thế, sao cưới được nàng.”
“Được rồi, được rồi, chàng lợi hại nhất.”
“Đương nhiên.”
Chàng sờ lên bụng ta:
“Rất lợi hại!”
Ta nắm tay chàng, cùng nhau chậm rãi trở về.
Biệt viện sửa sang xong, từ nay chỉ dành cho một nhà ba người…
Cũng thấy rất tốt, là một cảnh đời khác.
Xuân về hoa nở, chim hót líu lo, ta và Phó Yến cùng uống trà, nhìn đứa nhỏ chạy nhảy trong sân…
Cuộc đời không nhất định phải sống theo cách nào mới gọi là hạnh phúc.
Nói chung, chỉ cần ta vui vẻ, thì đó chính là hạnh phúc.
- Hoàn văn -