Lúc nghe tin ấy, ta ngẩn ngơ một lúc lâu.
“Làm sao vậy?”
Phó Yến từ nội thất bước ra.
Ta không muốn chàng phải bận tâm chuyện trong triều nên chỉ hời hợt qua loa:
“Chuyện nhà mẹ đẻ, ta về một chuyến.”
Đông Dương tiên sinh không đơn giản chút nào.
Ông ta và cữu phụ của Tứ hoàng t.ử chia thành hai phe Nam Bắc, văn quan trong triều cũng vì bọn họ mà phân ra làm hai phe cánh.
Nhị hoàng t.ử vốn dĩ đã có ngoại tộc là thế gia thư hương, nay lại thêm Đông Dương tiên sinh trợ lực, chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao?
Suốt đường ta vẫn đoán ý thánh thượng.
Về đến nhà, phụ thân ta mặt mày ủ rũ:
“Con về đúng lúc, Cảnh Phi cung vừa truyền tin ra, Nhị hoàng t.ử có thể bái Đông Dương tiên sinh làm phu t.ử là nhờ thánh thượng làm mối.”
Tim ta đập thình thịch, chợt đoán ra điều gì:
“Ý thánh thượng là muốn để Nhị hoàng t.ử và chúng ta tranh một trận cao thấp, sống mái một phen?”
“Không dám nghĩ như vậy. Nhưng nhìn tình thế này… rất có khả năng.”
Lúc quay về ta vẫn còn ngơ ngẩn.
Gặp Lão công gia, ông cũng hỏi chuyện này, than một câu:
“Lòng quân khó dò a!”
Quả thật khó đoán.
Giờ chẳng ai nhìn thấu được thánh thượng rốt cuộc muốn gì.
“Muội về rồi.”
Phó Yến đang tựa trên ấm tháp ấm áp, tay cầm sách, ngẩng đầu nhìn ta:
“Sao sắc mặt khó coi thế?”
Ta nghĩ một chút, rồi vẫn kể chàng nghe chuyện trong triều.
“Đông Dương tiên sinh Nghiêm Lục, ông ta là người duy nhất có thể đối kháng với cữu phụ Tứ hoàng t.ử là Trương Trọng Thù. Ngoài kia từng có lời đùa: thiên hạ văn nhân không họ Trương thì cũng họ Nghiêm.”
“Có nghe qua.”
Phó Yến rót một chén trà đưa cho ta, giọng nhẹ nhàng:
“Nhưng Nhị hoàng t.ử bái sư, nàng vội gì? Vội phải là Tứ hoàng t.ử chứ đâu phải nàng?”
Ta khẽ vẫy tay, định phản bác, lại sững người.
Đúng vậy, nhà ta vốn là võ tướng, phe văn quan của Tứ hoàng t.ử gấp gáp thì cũng không liên quan gì ta.
“Huynh nói đúng, chúng ta quả thực chưa từng nghĩ tới.”
“Trong cuộc thì mê thôi.”
Phó Yến một mình bày cờ.
“A Chỉ, nếu muội không vội, chúng ta đ.á.n.h một ván nhé?”
Ta vốn định nói ta đang rất vội, muốn về nhà nói với phụ thân kết luận này.
Chúng ta là người trong cuộc, chỉ chăm chăm vào bản thân, tầm nhìn hạn hẹp.
Ngược lại càng là người ngoài cuộc, nên mới nhìn thấu.
Nhưng không hiểu sao, chỉ nói vài câu với chàng, lòng ta liền bình ổn trở lại.
Quả thật vì chuyện này ta đã loạn mất tâm.
Chuyện này vốn chẳng phải do ta định đoạt, càng gấp gáp càng dễ hỏng việc.
Thế là ta cùng chàng bắt đầu hạ cờ.
Đi được hơn mười nước, chàng bỗng cười, chỉ ra hai chỗ sơ hở của ta:
“Hai chỗ, muội giữ bên trái hay bên phải?”
“Giữ bên phải!”
Ta cười: “Đa tạ đại ca không g.i.ế.c.”
Phó Yến khẽ cười, rơi một quân, rồi liền đ.á.n.h thẳng vào bên phải ta, không chừa lại một mảnh.
Ta trố mắt nhìn chàng.
“Người nào gấp, ta ăn người đó. Chính là kẽ hở muội để lộ.”
Chàng thản nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn nửa bàn cờ đã bị ăn sạch, chợt tay chân lạnh buốt.
Có khi nào… thánh thượng cũng nghĩ như vậy.
Ngài chưa đến ba mươi, còn chúng ta cứ tranh nhau giục ngài lập Thái tử, trong lòng ngài là tâm trạng gì?
Tựa như chúng ta đang thúc ép ngài sớm ngày c.h.ế.t vậy.
Cho nên, ai sốt ruột lập Thái tử, kẻ đó chính là đ.â.m thẳng vào lưỡi d.a.o của ngài.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Đại ca, giữ bàn cờ lại, ta về nhà một chuyến, mai ta lại chơi tiếp.”
“Đi chậm thôi, đừng vấp ngã.”
Chàng dịu giọng nói.
“Biết rồi. Lúc về sẽ mang bánh chẻo cho ngươi ăn khuya.”
13
“Ngon không?”
“Là nhạc mẫu tự tay gói sao?”
Ta gật đầu:
“Thiên Khánh nói huynh thích nhân này, nên ta cùng mẫu thân vừa mới điều phối lại nhân, đặc biệt gói cho huynh.”
Phó Yến ăn rất nhã nhặn, giống như con người chàng, có trật tự, thong thả mà không vội vã.
“Đây là quà của ca ca ta cho huynh.”
Ta lấy ra một hộp nhân sâm.
“Trước đó có người tặng, nói là nhân sâm trăm năm, ta thì chẳng biết thật giả, nhưng nhìn hình dáng cũng không tệ.”
Phó Yến hơi ngạc nhiên, nhướng mày:
“Đây là lần đầu tiên Từ T.ử Ấn tặng ta đồ.”
Ta có chút lúng túng.
Dù ca ca ta thân là thế tử, trong tay chưa từng thiếu tiền, nhưng lại rất keo kiệt, một đồng cũng muốn bẻ đôi.
Nghe nói, ai mà được huynh ấy mời một bữa cơm, thì trong quân doanh có thể khoe khoang cả mấy năm.
“Khụ khụ… thật ra nói thật với huynh, khi ta xuất giá, huynh ấy chỉ cho ta ba nghìn lượng thôi.”
Còn là do ta cạy từ hòm bạc của huynh ấy.
Phó Yến mỉm cười, vẫn thong dong chậm rãi ăn.
“Huynh thân thể không tốt, ăn nhiều sẽ đầy bụng.”
Ta ấn tay chàng xuống:
“Nếu huynh thích, ngày mai ta lại làm cho huynh.”
Phó Yến tâm trạng khá vui, buông đũa.
“Đại ca.”
“Hửm?”
Chàng nghi hoặc nhìn ta.
“Những năm qua, huynh ở một mình nơi này, có thấy quạnh quẽ không?”
Lúc mới trở về, Hữu viện vẫn náo nhiệt người qua lại, nhưng khi bước vào Tả viện, lại đột nhiên lặng im.
Ta chợt nghĩ, trước khi ta dọn tới, Phó Yến đã sống như thế nào.
Chàng có thấy quạnh quẽ không?
Có mong được đến gần lão công gia, nhận chút yêu thương của phụ thân không?
“Trước kia thì có.”
Phó Yến thản nhiên:
“Về sau thành quen. Giờ nơi này có muội, lại càng không.”
Ta sững người:
“Huynh… chưa từng trách ta, làm phiền sự yên tĩnh của huynh sao?”
“A Chỉ xưa nay vốn tự tin, hôm nay sao lại yếu lòng thế?”
Chàng đưa trà cho ta.
“Được muội tạm thời kéo tới bầu bạn, ta rất vinh hạnh.”
Lòng ta dâng trào cảm xúc, ngũ vị lẫn lộn.