Yêu Anh Giữa Cơn Ác Mộng

Chương 9



"Em tập trung điều khiển, để tôi giải quyết nó."

 

Trình Dục đi ra phía sau, lấy một khẩu s.ú.n.g máy từ thùng trang bị trên máy bay ra b.ắ.n một tràng "tằng tằng tằng".

 

Tôi cảm thấy máy bay rung lắc một cái, con zombie khổng lồ ngã xuống bên cạnh máy bay, kéo theo một lượng lớn bụi đất bay lên.

 

Tôi lái máy bay bay ra khỏi đám bụi, nhìn xuống thành phố hoang tàn.

 

"Đi đâu?" Tôi hỏi.

 

"Phía Nam." Trình Dục tìm thấy một tấm bản đồ trên máy bay, phía Nam thành phố có một vùng núi được khoanh tròn màu đỏ.

 

Sau đó, chúng tôi đồng thời tỉnh lại.

 

"Hợp tác vui vẻ." Trình Dục nghiêng đầu, nhìn tôi từ chiếc giường bên cạnh.

 

"Sống sót vui vẻ." Tôi đáp lại.

 

Ánh nắng từ cửa sổ sau lưng Trình Dục chiếu vào, nếu không phải vì khoảng cách của hai chiếc giường, tôi thật sự có ảo giác như một cặp đôi đang ngủ nướng lười biếng trên giường vào buổi sáng.

 

Sau khi bác sĩ đến khám, Trình Dục đã giúp tôi làm thủ tục xuất viện.

 

Họ thấy rất kỳ lạ, không rõ nguyên nhân sốt, mà tốc độ hồi phục sức khỏe cũng quá nhanh.

 

Sợ bác sĩ giữ tôi lại để cống hiến cho sự nghiệp y học, tôi kéo Trình Dục vội vàng bỏ chạy.

 

"Không phải muốn cống hiến cho y học à?" Trình Dục cười.

 

"Đợi mấy trăm năm nữa tôi c.h.ế.t rồi hãy nói."

 

Trình Dục không nói gì, mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, định hất ra thì lại bị anh nắm chặt.

 

Anh cúi xuống, nhìn vào mắt tôi.

 

"Tôi rất tò mò, không chỉ đơn giản là hôn một cái, rốt cuộc phức tạp đến mức nào?"

 

9

 

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tôi không biết lấy đâu ra sức, đẩy thẳng Trình Dục ngã xuống đất.

 

Lúc này, chị PD và anh quay phim xuất hiện ở góc rẽ.

 

"Trình Dục nói anh ấy muốn tập yoga ấy mà." Tôi cười gượng.

 

Nhìn lại Trình Dục, trên mặt anh viết rõ hai chữ "cảm ơn 'ghê'".

 

Sức khỏe của tôi hồi phục quá nhanh, ngôi nhà tình yêu cứ thế nhét vừa mười người.

 

Bạn nam số năm mới đến đặc biệt nhiệt tình với tôi, có lẽ có chút liên quan đến việc tôi làm ở đài truyền hình.

 

Cậu ấy tên là Hứa Tri Dịch, tháng trước bất ngờ nổi tiếng nhờ vai nam phụ trong một bộ phim chiếu mạng ăn khách.

 

Theo lý mà nói, những người đi theo con đường lưu lượng thì càng nên tránh xa chuyện tình cảm, có yêu đương cũng sẽ là lén lút.

 

Cậu ta thì hay rồi, tham gia thẳng show hẹn hò luôn.

 

Nhưng làm ngược lại như vậy, đến lúc đó xây dựng cho cậu ta một hình tượng thẳng thắn cũng không phải là không được, mua một cái hot search xào nấu một chút cũng có lợi cho cả cậu ta và chương trình.

 

Khoan đã, mình là khách mời mà, sao bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi?

 

Nhưng mà phải nói, người đóng phim đúng là đẹp trai thật, miệng thì cứ một tiếng "chị ơi", hai tiếng "chị ơi", còn chạy qua giúp tôi bưng đĩa trái cây vừa rửa xong.

 

"Chị ơi, có muốn tạo couple không?" Hứa Tri Dịch kéo tôi vào một góc khuất, nói nhỏ.

 

"Hả?" Tôi ngẩn người một lúc.

 

"Ngành của bọn em sợ nhất là không có nhiệt độ, bây giờ mọi người đều thích đẩy thuyền couple, chị làm truyền hình chắc chắn là hiểu em nhất rồi."

 

Chưa đợi tôi từ chối, Trình Dục đột nhiên chắn trước mặt tôi.

 

"Xin lỗi nhé, Hạ Nghiên và tôi đã được ghép đôi từ lúc ký hợp đồng chương trình rồi, không tách được đâu."

 

"Có thể cạnh tranh công bằng mà." Hứa Tri Dịch vẫn chưa từ bỏ.

 

"Đến trước được trước, em trai ạ." Mắt Trình Dục ánh lên ý cười, nhưng lại nghiến răng nhấn mạnh hai chữ cuối.

 

Hứa Tri Dịch thấy Trình Dục kiên quyết như vậy, nhún vai rồi bỏ đi.

 

"Cảm ơn anh đã giúp em giải vây." Tôi cảm ơn anh.

 

"Ngủ sớm đi, hẹn gặp trong mơ." Trình Dục quay người rời đi.

 

"Hẹn gặp trong mơ" vốn là một câu nói tình tứ lãng mạn, nhưng gần như đã bị giấc mơ zombie của tôi hủy hoại.

 

Chiếc trực thăng không biết vì lý do gì, lúc tôi vừa vào giấc mơ, tiếng còi báo động đã vang lên liên hồi, suýt nữa tiễn tôi đi.

 

"Có lẽ là do trước đó bị cánh tay của con quái vật kia quẹt trúng, chỗ nào đó bị hỏng rồi." Trình Dục suy đoán.

 

"Vậy phải làm sao đây?" Tôi nhìn xuống dưới.

 

Nếu mà rơi xuống đây, chắc chắn c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

 

Bên cạnh không có tiếng trả lời, lúc tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện Trình Dục đã ra khoang sau, tay cầm một chiếc hộp.

 

"Đừng lo, tôi đã nhảy dù mấy lần rồi." Vừa nói, Trình Dục vừa dùng khóa an toàn nối chúng tôi lại với nhau, chưa đợi tôi kịp phản ứng đã mở cửa khoang.

 

"Đừng đừng đừng, em chưa chuẩn bị xong!" Tôi bám vào mép cửa, bị gió thổi đến mức suýt mất đi ý thức.

 

"Xin lỗi, không có thời gian cho em chuẩn bị đâu."

 

Trình Dục ôm lấy tôi, nhảy xuống.

 

Trong đầu tôi lóe lên vô số kiểu chết, dù bị hỏng không mở được, hoặc khóa an toàn bị đứt mà rơi chết, nhưng tôi vạn lần không ngờ tới sẽ là treo trên cây chờ chết.

 

Chiếc trực thăng rơi xuống chân núi không xa, lửa bốc ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn.

 

Chiếc dù không lệch đi đâu được mắc ngay trên cây, tôi và Trình Dục lơ lửng giữa không trung, bên dưới là một bầy zombie đang gào khóc chờ mồi.

 

Trình Dục cởi dây trên người, đứng dậy từ cành cây to rồi kéo tôi lên.

 

"Sau khi tôi dụ chúng đi, em cứ đi thẳng về phía Nam." Trình Dục vừa nói vừa di chuyển về phía thân cây: "À phải rồi, tôi tham gia show hẹn hò là vì em. Em tham gia, tôi cũng tham gia, em không tham gia, tôi sẽ trực tiếp theo đuổi em."

 

"Khoan đã." Tôi kéo anh lại.

 

"Cảm động rồi à, muốn hôn tạm biệt sao?" Anh cười rồi ghé sát lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi tát một cái đẩy mặt anh qua chỗ khác, nói: "Hình như chúng nó chỉ hứng thú với anh thôi."

 

Trình Dục trèo sang cành cây bên kia, bầy zombie lũ lượt kéo theo.

 

"Có lẽ là vì em có kháng thể, chúng tưởng em là đồng loại chăng?" Tôi nhìn vết thương trên cánh tay, đã gần như lành hẳn, không thấy dấu vết gì.

 

Tốc độ hồi phục nhanh như vậy cho thấy, tôi đã không còn là một con người bình thường nữa.

 

Tôi đột nhiên lấy hết can đảm, nắm lấy sợi dây làm một cú trượt xuống nhanh, dừng lại ở độ cao thấp nhất mà tay zombie không với tới.

 

Không một con zombie nào thèm liếc tôi, tất cả đều đang háo hức nhìn Trình Dục ở trên cao phía bên kia.

 

Trình Dục bị hành động của tôi dọa cho giật mình, vội vàng kéo tôi lên.

 

"Chị đây có kịch bản bất tử." Tôi tự hào nói.

 

Giây tiếp theo liền rơi vào một vòng tay cứng rắn mà ấm áp.

 

"Em làm tôi sợ hết hồn."

 

"Nhát gan thế à." Tôi trêu chọc rồi thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại va phải đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.

 

Anh dùng tay phải giữ lấy đầu tôi, từ từ tiến lại gần.

 

"Giấc mơ sắp kết thúc rồi, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

 

Lần này, thứ đánh thức tôi không phải là chuông báo thức, mà là tiếng còi báo động khí gas.

 

Tôi đang mơ màng mở cửa thì bị một bóng đen ngoài cửa kéo một mạch ra sân bên ngoài ngôi nhà tình yêu.

 

Sau khi đứng vững, tôi mới nhận ra đó là Trình Dục.

 

Tôi đột nhiên nhớ ra, phòng của Trình Dục gần cửa chính nhất, anh xuất hiện ở cửa phòng tôi không phải là đi ngang qua.

 

Mọi người lần lượt chạy ra khỏi nhà.

 

"Có muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi không?" Trình Dục nghiêng người, nói bên tai tôi.

 

Bất kể là trong mơ hay thực tế, anh đều sẽ không chút do dự mà cứu tôi.

 

Hơn nữa, là tôi trêu chọc anh trước, cũng nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ.

 

"Bắt đầu rồi thì không có cơ hội kết thúc đâu." Tôi nhìn anh.

 

"Vậy thì không cần kết thúc."

 

Tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau, trong đám đông hỗn loạn không ai để ý.

 

Cuối cùng sự việc được chứng minh là một sự cố nhầm lẫn, thiết bị báo động khí gas không biết bị chập mạch gì mà nửa đêm hú inh ỏi, làm cả tổ đạo diễn cũng ngơ ngác.

 

Nhưng chính sự cố nhầm lẫn này đã trở thành chất xúc tác đẩy nhanh việc tôi không còn trốn tránh vấn đề tình cảm nữa.

 

10

 

"Trời đất ơi, hai người ngọt quá đi mất!"

 

Chương trình phát sóng, mấy người đồng nghiệp bên cạnh tôi đã trở thành trùm fan couple.

 

Đoạn camera giám sát ghi lại cảnh Trình Dục chạy ngược hướng về phía cửa phòng tôi sau khi có cảnh báo rò rỉ khí gas đã trở thành tư liệu siêu ngọt của tổ chương trình, cả khoảnh khắc chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau trong đám đông cũng được một anh quay phim với tinh thần chuyên nghiệp cực cao bắt trọn.

 

Tóm lại một chữ, ngọt.

 

"Họa sĩ Trình, đến tìm Hạ Nghiên à?" Triệt Triệt nhìn ra cửa.

 

"Ừm, đến đón vợ tan làm." Trình Dục gật đầu.

 

"Vợ?" Văn Tử bắt được thông tin quan trọng.

 

"Hợp pháp nhé." Tôi cười.

 

Quay xong chương trình chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn, đến nay vừa tròn một trăm ngày.

 

Trước đây giấu là vì đã ký thỏa thuận bảo mật, trước khi chương trình phát sóng xong không được để người khác chụp được ảnh chung.

 

Còn về giấc mơ tận thế, chúng tôi đã rất lâu không mơ thấy nữa. Khi tôi có thể tự do đi xuyên qua bầy zombie để đến căn cứ bí mật ở phía Nam, mọi chuyện đã được định đoạt.

 

Tôi vẫn cống hiến cho sự nghiệp y học, kháng thể được nghiên cứu thành công, những người sống sót sau khi tiêm sẽ không còn là con mồi của zombie nữa.

 

Quân đội nhanh chóng tiêu diệt zombie, Trái Đất bắt đầu dần hồi phục.

 

Bộ truyện tranh của Trình Dục có một cái kết hoàn hảo, vào ngày phim ra mắt cũng đã được xuất bản thành sách.

 

Trước khi buổi ký tặng bắt đầu, tôi dùng máy polaroid chụp một tấm ảnh cho tôi và Trình Dục, viết một dòng chữ ở mặt sau.

 

"Viết gì thế?" Trình Dục ghé lại gần.

 

Tôi nhanh chóng kẹp nó vào một cuốn sách, trộn lẫn vào đống sách.

 

"Người nào nhận được cuốn sách này mới biết được." Tôi cười.

 

[Năm 2x35, Thành phố R]

 

Một chàng trai và một cô gái kề vai nhau đi trên đống đổ nát.

 

Nơi này dường như từng là một hiệu sách, đã bị cháy rụi gần hết.

 

Chàng trai nhặt một cuốn truyện tranh ‘Thoát Khỏi Miệng Zombie’ dưới đất lên, mỉm cười.

 

"Cũng hợp cảnh phết." Anh nhận xét.

 

Cuốn truyện bị gió lật qua, một tấm ảnh chụp chung rơi ra.

 

Cô gái nhặt lên, nhíu mày, nói: "Lạ thật, trông rất giống chúng ta."

 

Chàng trai không nói gì, lật xem từng trang truyện, cho đến trang cuối cùng.

 

"Anh nghĩ, đã đến lúc kết thúc tất cả chuyện này rồi." Chàng trai nói.

 

Hai người nhìn về tòa nhà chọc trời ở phía xa, nơi đó có câu trả lời để cứu thế giới.

 

Tấm ảnh chụp chung bay theo gió, mặt sau có viết một dòng chữ.

 

Nghe nói giấc mơ là con đường duy nhất kết nối các thế giới song song, vậy thì “tôi” của thế giới bên kia ơi, cậu nhất định phải sống thật tốt nhé.

 

(Hoàn)



Follow page Trong Tim Có Cậu để cập nhật thêm truyện mới nha mọi người uii ^^ sốp đăng truyện mà hông ai hóng hết, bùn quóo