Yêu Đại Minh Tinh

Chương 9



Thầy thuốc Cầm đi vào hậu viện, “Ấy chà, hai đứa đều ở đây à.”

Tô Tiểu Triết đứng dậy, “Thầy Cầm, sao thầy lại tới đây?”

Thầy thuốc Cầm đáp, “Đi ngang qua tiện đường, nên đến xem vết thương của anh cháu thế nào rồi.”

Tô Tiểu Triết vội nói, “Cảm ơn thầy Cầm ạ.”

Thầy Cầm nhìn qua vết thương của Lâm Việt, nói là không có gì nghiêm trọng, rồi lại hỏi, “Không thấy nhị thẩm đâu à?”

Tô Tiểu Triết liếc nhìn Lâm Việt, Lâm Việt cũng nhìn cô.

Tô Tiểu Triết hỏi, “Thầy Cầm, thầy... có phải thích nhị thẩm không?”

Thầy Cầm ngẩn người, mặt đỏ bừng, lắp bắp, “Đừng... đừng nói bậy! Để người ta nghe được còn ra thể thống gì!”

Tô Tiểu Triết cảm khái: người thời cổ đúng là dễ đoán tâm tư thật.

“Thầy thích nhị thẩm thì nên sớm nói ra, đừng để đến lúc lỡ mất rồi mới hối hận.”

Thầy Cầm càng lắp bắp, “Không... không phải như cháu nghĩ đâu!”

Tô Tiểu Triết còn định nói thêm.

Lâm Việt liền kéo cô lại, mỉm cười với thầy Cầm, “Thầy đừng để ý cô ấy, em gái tôi chỉ thích nói bậy thôi.”

Thầy Cầm vội vàng rời đi, Tô Tiểu Triết phản đối, “Sao lại bảo em nói bậy?”

Lâm Việt nói, “Chuyện của họ là chuyện của thế giới này, chúng ta không nên can dự.”

Tô Tiểu Triết tỏ vẻ không phục.

Lâm Việt nhìn cô phồng má hờn dỗi, “Anh đi mua ít đồ, em đi cùng không?”

Tô Tiểu Triết hậm hực, “Hừ, đi!”

Hai người cùng nhau ra ngoài, mua đậu nành và vài thứ lặt vặt khác, đẩy xe gỗ về đến cửa hàng thì đúng lúc gặp một người phụ nữ chừng bốn, năm mươi tuổi bước ra.

Người phụ nữ đó vừa thấy Tô Tiểu Triết đã cười tít mắt, “Tiểu Triết!”

Tô Tiểu Triết cũng cười đáp lại, “Dạ, dì Liêu, hôm nay sao dì rảnh tới chơi vậy ạ?”

Dì Liêu nói, “Tới là có việc chứ sao.”

Tô Tiểu Triết ngạc nhiên, “Chuyện gì ạ?”

Dì Liêu định nói nhưng rồi lại thôi, cười tủm tỉm, “Cháu đi hỏi nhị thẩm cháu đi.”

Tô Tiểu Triết ân cần tiễn người đi, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhíu mày.

Lâm Việt vẫn đứng sau lưng cô nãy giờ không nói gì, lúc này mới khẽ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi, “Bà ấy là ai vậy?”

Tô Tiểu Triết nghi hoặc nói, “Dì Liêu ở trấn trên, chuyên làm mối. Sao dì ấy lại tới đây nhỉ?” Rồi cô khựng lại, “Chẳng lẽ…”

Lâm Việt chắp tay sau lưng, liếc nhìn cô, “Em đúng là đoán việc tốt thì không linh, việc xấu thì linh như thần.”

Tô Tiểu Triết thở dài, “Thầy Cầm đáng thương quá.”

Hai người vào tiệm tiếp tục công việc.

Đến tối, ăn cơm xong, Tô Tiểu Triết đang thu dọn bát đũa.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, nhị thẩm gọi ngoài cửa, “Tiểu Triết, lát nữa qua phòng ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói với cháu.”

Tô Tiểu Triết đáp một tiếng, Lâm Việt liền nhận lấy bát đũa, “Em đi đi, để anh dọn.”

Tô Tiểu Triết đến trước cửa phòng nhị thẩm, “Nhị thẩm, thẩm gọi cháu?”

Nhị thẩm cười tít mắt vẫy tay, “Vào đây ngồi nói chuyện.”

Tô Tiểu Triết nghĩ thầm: quả nhiên người có chuyện vui thì tinh thần hẳn nhiên phấn chấn, ngay cả nếp nhăn cũng nhiều thêm hai cái.

Cô bước vào phòng, đóng cửa, đến ngồi bên nhị thẩm.

Nhị thẩm nói, “Hôm nay dì Liêu tới.”

Tô Tiểu Triết gật đầu, “Chúc mừng nhị thẩm, hỷ sự đến cửa.”

Nhị thẩm cười tươi rói, “Đâu có đâu có, cùng vui cùng vui.” Nói xong mới thấy có gì sai sai, liền nghiêm mặt lại, “Tiểu Triết, cháu đừng vòng vo với ta, ai nói là mừng cho ta? Là phải chúc mừng cháu mới đúng!”

Tô Tiểu Triết ngẩn ra, “Chúc mừng cháu?”

Cô nghĩ một chút, rồi bất chợt bị một suy nghĩ dọa cho xanh mặt, “Nhị thẩm! Ý thẩm là dì Liêu tới là để... để...”

Nhị thẩm gật đầu, “Ta biết ngay cháu là đứa lanh trí, nói chút là hiểu.”

Tô Tiểu Triết sợ đến trắng cả mặt, “Không được! Không được không được!”

Nhị thẩm ngạc nhiên, “Sao lại không được?”

Chết rồi chết rồi, Tô Tiểu Triết rên rỉ trong lòng. Vừa mới vỗ ngực với Lâm Việt bảo đảm rằng hai người họ không phải là nhân vật chính, vậy mà giờ số phận vai chính đã bắt đầu khởi động. Theo định luật xuyên không, bản thân vừa khác biệt vừa có cá tính, thể nào cũng sẽ bị “bàn tay vàng” chọn trúng, rồi rơi vào trung tâm của vòng xoáy hồng nhan họa thủy, bị bảy vị tướng quân, năm vị hoàng tử, ba vị tài chủ và một vị hoàng đế theo đuổi.

Nhị thẩm nắm lấy tay cô, “Ta cũng là nghĩ cho hai đứa thôi. Cháu nghĩ đi, hai anh em các cháu ở đây không họ hàng thân thích, cuối cùng cũng phải lập gia đình, an cư lạc nghiệp.”

Tô Tiểu Triết bị mấy suy nghĩ dọa đến muốn khóc, giọng nghẹn ngào, “Nhưng... cháu không định lấy chồng.”

Nhị thẩm ngớ ra, “Hả? Con bé này nói gì nghe lạ lạ. Chuyện này liên quan gì đến cháu?”

Tô Tiểu Triết ấm ức, “Nhị thẩm, người ta tới làm mối cho cháu rồi, chẳng lẽ không liên quan đến cháu?”

Nhị thẩm nhìn cô, “Ai nói là tới làm mối cho cháu?”

Tô Tiểu Triết sửng sốt, “Nhưng nãy thẩm nói…”

Nhị thẩm xoa trán, bị cô làm cho đau đầu, “Là tới làm mối cho anh cháu.”

Tô Tiểu Triết thở phào, “Sao thẩm không nói sớm, là cho anh cháu… Gì cơ?! Cho anh cháu?!”

Lâm Việt sau khi được nhị thẩm nói rõ sự tình còn ngạc nhiên hơn cả Tô Tiểu Triết.

Tô Tiểu Triết hỏi, “Nhị thẩm, thẩm nói cho cháu biết đi, là nhà nào tới dạm hỏi thế?”

Nhị thẩm nói, “Cháu muốn làm gì?”

Tô Tiểu Triết nghiến răng, nắm chặt cái muỗng cán dài dùng để vớt bọt sữa đậu, “Cháu đi nói chuyện với họ một trận!”

Lâm Việt giữ cô lại, “Ngoan, ngồi xuống.”

Nhị thẩm cũng cau mày, “Tiểu Triết, đừng có làm loạn.”

Lâm Việt nói, “Nhị thẩm, chuyện này… cháu thật sự không thể nhận lời.”

Nhị thẩm thở dài, “Tiểu Việt à, cháu là người hiểu chuyện, lý lẽ mà Tiểu Triết chưa hiểu được, lẽ nào cháu cũng không hiểu?”

Lâm Việt há miệng định nói, nhưng biết bao lý do trong lòng lại không thể nói ra được.

Nhị thẩm Tào khuyên nhủ hết lời: “Chuyện làm rể vào nhà người ta, nói ra đúng là có chút không vẻ vang. Nhưng nhà các cháu cũng chẳng còn ai khác, thế chẳng phải là vừa khéo hay sao.” Thấy Lâm Việt vẫn giữ bộ mặt không đồng ý, bà lại nói: “Thẩm cũng không giấu gì cháu, nếu không phải mấy năm nay chiến tranh liên miên, đàn ông trong trấn người thì đi lính, người thì lấy vợ cả rồi, thì chuyện hôn nhân này cũng đâu đến lượt các cháu.”

Tô Tiểu Triết nhảy dựng lên: “Bọn cháu cũng không thèm! Bà ta muốn tìm ai thì tìm, bọn cháu không làm!”

Nhị thẩm Tào cau mày: “Chuyện này không tới lượt cháu quyết định! Tiểu Việt, cháu nghĩ sao?”

Lâm Việt chân thành nói: “Nhị thẩm, cảm ơn thẩm đã có lòng, nhưng cháu thật sự không thể nhận lời.”

Nhị thẩm hỏi: “Tại sao?”

Tô Tiểu Triết chen ngang: “Anh cháu có người trong lòng rồi!”

Nhị thẩm liếc nhìn cô: “Người đó đâu? Bây giờ đang ở đâu?”

Tô Tiểu Triết im bặt.

Lâm Việt nói: “Nhị thẩm, từ nay thẩm cũng đừng trả công nữa. Anh em cháu ở lại đây chỉ cầu có chỗ che mưa che nắng, có bữa cơm lót dạ là đủ rồi.”

Nhị thẩm Tào thở dài: “Ta không có ý đó. Để ta nói thẳng nhé, ta có thể chứa các cháu một thời gian, chứ không chứa cả đời được. Về sau các cháu tính sao? Tiểu Triết dù sao cũng là con gái, bây giờ vì chiến tranh nên tạm gác lại được, chứ vài năm nữa thì sao? Lúc đó tuổi lớn rồi, không ai lấy đâu.”

Tô Tiểu Triết suýt sặc nước bọt.

Nhị thẩm lại nói: “Cháu không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Tiểu Triết. Nhà họ Lưu tuy không phải đại hộ, nhưng có ruộng có cửa tiệm, chỉ cần cháu đồng ý làm rể vào, lão gia nhà họ Lưu đã nói, lập tức chia nửa số ruộng cho cháu. Tiểu Triết cũng có thể lấy được chỗ tốt.”

Tô Tiểu Triết cảm thấy nếu nhị thẩm không chịu rời đi, chắc chắn sắp có cảnh máu chảy đầu rơi rồi.

May thay, nhị thẩm cũng nói xong những điều cần nói, liền đứng dậy rời đi, bảo Lâm Việt suy nghĩ kỹ, hai ngày sau trả lời.

Tô Tiểu Triết chờ bà đi khỏi, lập tức đóng cửa lại, quay người thì thấy Lâm Việt vẫn trầm tư đầy tâm sự, “Lâm Việt?”

Lâm Việt chìm đắm trong dòng suy nghĩ, không nghe thấy.

Tô Tiểu Triết hét lớn: “Lâm Việt!”

Lâm Việt giật mình: “Chuyện gì?”

Tô Tiểu Triết đi đến trước mặt anh, chống nạnh: “Em nói cho anh biết, anh đừng có nghe lời nhị thẩm đấy!”

Lâm Việt thở dài: “Tiểu Triết, em cũng phải thừa nhận, bà ấy nói có lý.”

“Lý cái con khỉ! Em bây giờ sống rất tốt!”

“Đó là vì nhị thẩm cưu mang chúng ta.”

Tô Tiểu Triết nhìn thẳng vào mắt anh: “Lâm Việt, em nói cho anh biết, cho dù ngày mai không còn chỗ ở, em cũng không sợ. Hai anh em mình có nhau, sợ gì không có việc làm? Sợ gì không có cơm ăn? Nói cho anh biết nhé, hồi đó em còn từng tham gia huấn luyện dã ngoại của công ty, em giành hạng nhất trò né bóng!”

Lâm Việt không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút bối rối: “... Nhìn gì thế?”

Lâm Việt nói: “Tiểu Triết, anh vẫn luôn nghĩ, không biết rốt cuộc em có sợ thứ gì không.”

Tô Tiểu Triết sững người.

Lâm Việt giơ tay lên, xoa đầu cô, mỉm cười: “Em nói đúng. Hai đứa mình bên nhau, việc gì mà không làm được.”

Chuyện này, Lâm Việt thấy không tiện từ chối trực tiếp.

Tô Tiểu Triết liền đi tìm nhị thẩm, rất nghiêm túc và chân thành từ chối cuộc hôn sự này.

Nhị thẩm hỏi: “Cháu nghĩ kỹ rồi?”

Tô Tiểu Triết gật đầu.

Nhị thẩm không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt có hàm ý sâu xa.

Tô Tiểu Triết nuốt nước miếng, “Nhị thẩm, cháu biết bọn cháu phụ lòng thẩm, nếu thẩm thấy khó ăn nói với nhà họ Lưu, bọn cháu có thể dọn đi…”

Nhị thẩm cau mày: “Nói gì vậy! Hai đứa dọn đi rồi, ai làm việc cho ta?”

Tô Tiểu Triết có chút cảm động: “Nhị thẩm…”

Nhị thẩm xua tay: “Thôi đi, đừng lảm nhảm nữa. Việc này ta vốn nghĩ là tốt cho hai đứa nên mới nhắc tới. Giờ hai đứa không muốn thì thôi, đừng làm như ta ép gả không bằng.”

Tô Tiểu Triết mừng rỡ: “Vậy để cháu nói cho anh cháu! Cảm ơn nhị thẩm!”

Nhị thẩm gọi giật: “Tiểu Triết.”

Tô Tiểu Triết quay đầu: “Dạ?”

Nhị thẩm hỏi: “Hai đứa thật sự là anh em ruột à?”

Tô Tiểu Triết giật mình trong lòng, “Tất nhiên rồi. Có phải vì anh cháu đẹp trai hơn, nên nhìn không giống nhau?”

Nhị thẩm thở dài: “Hồi đó hai đứa nương tựa nhau trên núi, tình cảm anh em tốt là chuyện đương nhiên. Nhưng cháu cũng phải chú ý, anh cháu rồi sẽ phải lập gia đình, hai đứa cuối cùng cũng phải tách ra.”

Tô Tiểu Triết chậm rãi quay lại tiệm.

Lâm Việt đang vắt khăn lên cổ, cúi người vác bao đậu nành đổ ào vào chum nước.

Anh ngẩng đầu thấy cô, vội hỏi: “Sao rồi?”

Tô Tiểu Triết nở nụ cười tươi rói, giơ tay tạo dấu V chiến thắng: “Xong rồi!”

Lâm Việt vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Nhị thẩm đồng ý rồi?”

Tô Tiểu Triết gật đầu.

Lâm Việt hỏi: “Em nói gì với bà ấy?”

Sắc mặt Tô Tiểu Triết chùng xuống, giọng nặng nề: “Chuyện này… anh đừng hỏi nữa.”

Lâm Việt nổi tính tò mò, truy hỏi tới cùng.

Tô Tiểu Triết hỏi: “Anh thật sự muốn biết à?”

Lâm Việt nói: “Em nói nhanh đi.”

Tô Tiểu Triết lùi lại một bước, xác định đường thoát đã sẵn sàng: “Em nói với nhị thẩm…”

“Gì cơ?”

“Hồi nhỏ hai ta sống trên núi, anh nghịch quá leo cây…”

Lâm Việt nhíu mày, có cảm giác bất an: “Leo cây?”

“Bị ngã… rồi cái đó… bị làm sao đó…”

Chân mày Lâm Việt dựng ngược.

Tô Tiểu Triết nói: “Vì hạnh phúc của cô Lưu, vì hương hỏa nhà họ Lưu, nếu anh không thể ‘cái đó’… thì họ cũng đành đau lòng từ bỏ…”

Lâm Việt ném cái khăn một phát.

Tô Tiểu Triết co giò bỏ chạy.

“Tô Tiểu Triết! Em đứng lại cho anh!”

Hai người chạy ra tận ngoài phố, bỗng nghe ba tiếng kèn lệnh vang dài vang xa.

Người đi đường trong trấn đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn.

Dưới bầu trời xanh biếc vạn dặm, ở nơi xa xa, chỉ thấy trên cửa ải Lưu Sơn, từng lá cờ Chu Tước nền đen viền đỏ từ từ kéo lên, bay phần phật trong gió.

Dân trấn Lai An nhìn trân trân, rồi bất chợt vỡ òa trong tiếng hoan hô chấn động đất trời.

Cửa ải Lưu Sơn – chính thức thu phục!

Cả thị trấn lập tức náo nhiệt, treo đèn kết hoa, còn vui hơn cả Tết.

Nhị thẩm Tào hối thúc Lâm Việt và Tô Tiểu Triết mau mau đi mua thêm đậu nành, nói là triều Đại Chu vừa thắng trận, hai ngày nữa quân đội sẽ đóng tại trấn Lai An. Có quân đội kinh thành bảo vệ, nơi đây sẽ thu hút thương nhân tứ xứ, lúc đó tiệm chắc chắn buôn bán phát đạt, phải chuẩn bị trước.

Tô Tiểu Triết lẩm bẩm: Người ta ăn cao lương mỹ vị, ai còn tới ăn đậu hũ nhà mình.

Nhị thẩm Tào trừng mắt: “Tô Tiểu Triết! Cháu dám nói lại lần nữa xem!”

Tô Tiểu Triết liền chạy đi giúp Lâm Việt thu tiền.

Đúng lúc thầy thuốc Cầm tới mua đậu hũ, giải vây cho cô, cười nói: “Quân kinh thành chưa biết bao giờ mới tới, nhị thẩm cũng đừng vội quá.”

Nhị thẩm Tào nói: “Ta hỏi kỹ rồi, đúng hai ngày nữa họ sẽ đến, sao ta không gấp cho được.”

Thầy thuốc Cầm lắc đầu, nhìn Tô Tiểu Triết bằng ánh mắt đầy thương cảm: “Thế thì đúng là cần phải chuẩn bị rồi.”