Nói thì nói như vậy, nhưng tỷ lệ xảy ra chuyện trùng hợp thế này không cao. Vừa rồi cao tăng kia lắc gậy tích trượng ở đầu đường, sau đó là biến mất không rõ tung tích, công chúa hỏi Hề quan: “Chùa Đạt Ma cách kinh thành hai trăm dặm đó!? Sở Vương điện hạ hồi kinh sẽ ở chỗ nào? Trở về vương phủ sao?”
“Dựa theo tính cách của Sở Vương điện hạ, sợ rằng ngài tình nguyện ở chùa miếu ngoài thành chứ không chịu về phủ đâu. Chẳng qua điện hạ yên tâm, đại nội nhất định sẽ nghĩ cách sáng tạo cơ hội cho hai người ở chung.” Hề quan nói, lại cười hàm súc: “Điện hạ, hạ thần cũng nghe được lời sứ thần đại nhân nói, hạ thần cảm thấy rất có đạo lý. Điện hạ là công chúa của Thiện Thiện, không giống với những mỹ nhân mà quý quốc từng gửi sang, bọn ta tha thiết hy vọng điện hạ ở lại đây, lại kết hợp với thân phận cao quý của điện hạ. Cho nên điện hạ…” Hề quan chắp tay với công chúa: “Hạ thần đánh giá cao ngài! Dù Sở Vương điện hạ là cục sắt, bằng ngón tay mềm mại của điện hạ, nhất định có thể làm Sở Vương điện hạ tan chảy.”
Hề quan nói tình cảm mãnh liệt, công chúa đứng đó thở dài: “Ai cũng đều tin tưởng, cảm thấy ta nhất định của thể bắt lấy trái tim Sở Vương.”
Thật ra những người Thượng quốc ích kỷ này đã bỏ qua một vấn đề rất thực tế, đó chính là đối với người Hoạch mà nói, lực hấp dẫn của người Sôn với họ chỉ dừng ở mức độ ham muốn với đồ ăn mà thôi.
Bao năm qua,những nữ tử mà Thiện Thiện đưa tới cơ bản đều cắt đứt liên lạc với cố hương, cuộc sống của người Sôn ở Thiên Tuế rất không tốt, không phải vào ổ chăn của người Hoạch thì chính là lên bàn ăn của người Hoạch.
Trong mắt hoàng đế và Thái Hậu Thiên Tuế, dù Sở Vương đã xuất gia nhưng chỉ cần chàng phá giới, coi như có muốn tiếp tục làm hòa thượng cũng không được, không quan trọng là sắc giới hay là sát giới. Công chúa là nàng có rất nhiều tác dụng, có thân phận cao, có thể chơi đùa, có thể ngon miệng. Kết quả tốt nhất là Sở Vương hoàn tục cưới nàng làm phi, cho nên trước mặt công chúa chỉ có một con đường, đó chính là mạo hiểm tính mạng lấy lòng Sở Vương.
Xước Xước và Hữu Ngư đồng tình nhìn nàng, công chúa phất tay: “Tới đây, tìm bộ y phục lộ liễu thiếu vải nhất của ta ra đây!”
Xước Xước nghe lời mở rương tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm ra bộ váy tơ tằm ngó sen đưa đến trước mặt công chúa.
Bộ y phục khiến người mơ mộng này là hoàng hậu chuẩn bị cho nàng trước khi nàng xuất phát lên đường. Hoàng hậu nói đàn ông đều nông cạn như thế, chỉ cần dung mạo của ngươi dễ nhìn, ăn mặc càng ít hắn càng thích. Công chúa đến Thiên Tuế, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là mê hoặc Sở Vương, xuất gia hay không xuất gia đều không phải vấn đề lớn, hòa thượng lại không giống thái giám.
Ngân hà lấp lánh
Vì thế công chúa thay bộ y phục kia, cơ thể như ngọc ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, ngay cả Xước Xước và Hữu Ngư nhìn cũng đỏ mặt.
Công chúa nói lo trước khỏi họa: “Sở Vương về thì nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ mặc như thế này đi gặp hắn.”
Hữu Ngư hơi do dự: “Như vậy có phải mục đích hơi rõ ràng quá không ạ?”
Công chúa thướt tha bước đi hai bước, quay đầu tự nhiên cười nói: “Ta có thể làm bộ như mình vào nhầm phòng.”
Chỉ cần nàng không xấu hổ, người xấu hổ chính là Sở Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-11.html.]
“Nhưng mà có lẽ Sở Vương không về đâu.” Công chúa kéo vạt váy: “Biết rõ ta ở quý phủ mà lại trở về, chẳng khác nào nói hắn không thật lòng muốn xuất gia.”
Vừa phân tích như thế, nghe đúng là rất có lý, mọi người không khỏi thả lỏng tinh thần hơn.
Hạ nhân trước cửa mang đồ ăn vào. Ba tháng trước trên đường ngày nào cũng ăn bánh và thịt dê, bây giờ nhu cầu cấp bách chính là cải thiện ẩm thực, mỗi loại thức ăn công chúa chỉ ăn một ít, còn lại để Xước Xước mang ra thưởng cho người hầu.
Cơm nước no nê, thời gian không còn sớm, ngọn đèn dầu trong chợ đêm dần tắt, công chúa rửa xong mặt, xoa mắt bò lên giường. Hề quan làm việc rất chu đáo, bố trí đỉnh màn trong phòng ngủ của nàng thành hình vòm, nhìn thấy khiến người ta liên tưởng đến đỉnh cung điện trong hoàng cung nước Thiện Thiện.
Rời xa nhà thật sự rất nhớ nhà, công chúa nhớ người ca ca không đáng tin của mình, cũng rất nhớ Binh mã Đại nguyên soái mới cưới tân nương, không biết cuộc sống sau hôn nhân của họ có hạnh phúc không, tân nương tử có đẹp không…
Nghĩ mãi, nàng mơ màng ngủ lúc nào không hay, rất kỳ lạ, sau giờ ngọ, nàng đã ngủ một giấc đến lúc trời sẩm tối, theo lý thuyết thì bây giờ phải khó ngủ mới đúng, ai ngờ đầu vừa đặt xuống gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mùa xuân Thiên Tuế dường như còn nóng hơn Thiện Thiên, y phục mỏng như cánh ve mà mặc vẫn thấy nóng bức, nàng lục lọi cởi hết đồ trên người trong bóng đêm.
Càng ngủ càng nóng, càng nóng càng khát, công chúa nằm mơ, trong giấc mơ có một cây bồ đề khổng lồ, dưới tàng cây có một vị tăng nhân mặc bạch y.
Khi mặt trời lên cao, lá cây bồ đề nhiễm đầy sương sớm, bọt nước trượt theo xương lá rơi xuống đất, “tích” một tiếng, rơi ở đầu vài tăng nhân. Công chúa khát phát điên, nàng nhìn chăm chú giọt nước rơi xuống, khi giọt nước sắp sửa rơi xuống áo giao lĩnh của tăng nhân, nàng há miệng hứng lấy giọt nước này.
Giống như một giọt nước này có thể cứu mạng nàng. Nàng hút sương sớm đi, cảm thấy chưa thỏa mãn, lại chép miệng lè lưỡi l.i.ế.m một cái nữa.
Ngứa…
Ngứa từ tận đáy lòng, cần phải chà xát thật mạnh mới có thể áp chế. Nàng không phân rõ tăng nhân trong mộng là Sở Vương hay là hòa thượng mình gặp được ở trên phố, trái lại đi rung cây bồ đề, làm vô số sương sớm rơi xuống, mở miệng hứng lấy từng giọt sương, nàng suy nghĩ giây lát, hình như mút như vừa rồi tốt hơn.