Đây là sự bất đắc dĩ của người đứng dưới mái hiên, Quốc chủ rối rắm thật lâu, cuối cùng thỏa hiệp. Sau khi dàn xếp cho Sứ thần xong, hắn sai người gọi công chúa tới, bỗng nhiên nhớ lại lời nhắc của phụ thân trước lúc lâm chung, trong lòng đau đớn khôn cùng.
Ở trong mắt cường quốc, Thiện Thiện nhẹ như lông hồng, một tiểu quốc như vậy muốn tiếp tục tồn tại chỉ có thể dựa vào cường quốc. Đương nhiên phải trả giá đắt, yêu cầu của tiên đế với hắn cũng không cao, chỉ có một điều, đó là đừng làm cho chính mình thành đồ ăn của người Hoạch. Hoàng tộc cũng có sự kiêu ngạo của riêng họ.
Lúc ấy Quốc chủ luôn miệng đồng ý, hắn chỉ muốn ngày này sẽ không đến, tỷ lệ hoàng tộc nước Thiện Thiện sinh ra người Sôn là rất thấp, trước mắt chỉ có một vị công chúa, hắn cảm thấy mình nhất định có cách bảo vệ muội muội này.
Ai ngờ… Ai ngờ… Người tính không bằng trời tính, Sở Vương của Thượng quốc thế mà lại muốn xuất gia. Quốc chủ vuốt trán, hắn không biết nên nói với công chúa thế nào.
Gió ấm thổi qua, ánh mặt trời sáng rực, nước hồ ở hai bên hành lang như hai tấm gương phản chiếu lại đám mây uốn lượn trên bầu trời.
Công chúa có tên rất hay, tên là Yên Vũ, nghe nói trước khi sinh nàng ra, mẫu hậu đã mơ thấy mưa hoa hạnh. Phái nữ luôn cố chấp với những tư tưởng thế này, đáng tiếc Quốc chủ nghĩ ra mấy cái tên hay dễ nuôi cho nàng, kết quả không cái nào được dùng đến. Chẳng qua công chúa quả thật xinh đẹp không phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu, nàng có xương thịt xuân tuyết, có cơ thể cùng ngũ quan quyến rũ. Cơ thể của nàng cực mâu thuẫn, loại diện mạo này mang theo vô số tươi đẹp mộng mơ trời sinh, đàn ông cảm thấy như giấc mộng, phụ nữ lại cảm thấy như một câu chuyện khủng bố.
Thật ra người Sôn và người bình thường không có gì khác nhau, Quốc chủ chua xót nghĩ, có điều người Sôn có diện mạo xinh đẹp, đối với người Hoạch mà nói, đây là bệnh có thể chữa, không gây c.h.ế.t người, nhưng mà không thể thoát khỏi.
Người bệnh cao cấp cần thuốc giải cao cấp, Quốc chủ nhìn vào mắt công chúa, cảm thấy rất khó mở miệng. Do dự thật lâu, hắn mới nói: “Muội quỳ xuống, ta có chuyện muốn nhờ muội.”
Làm Quốc chủ quen rồi, ngay cả nhờ người cũng cao cao tại thương. Công chúa liếc mắt nhìn hắn, Quốc chủ phát hiện mình nói sai, lại châm chước nói: “Cái này… Hôm nay đại quốc phái sứ thần mang một tin tức đến Thiện Thiện, muội đoán được là gì không?”
Công chúa lắc đầu, lông mi dày rậm rủ xuống, mắt trong như biển.
Quốc chủ hơi loạn, hắn vỗ đầu gối, cố gắng tổ chức ngôn ngữ: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, Sở Vương Thượng quốc muốn xuất gia, Thái Hậu không đồng ý, muốn chọn một tài ba dị sĩ ở chỗ chúng ta đi khuyên nhủ Sở Vương từ bỏ suy nghĩ kia.”
Công chúa thông minh cho nên nghe vậy lập tức hiểu được: “Sở Vương là người Hoạch?”
Quốc chủ ngượng ngùng, đáp án đã rõ ràng, dù sao trong nước Thiện Thiện cũng không có tài ba dị sĩ gì ngoài thợ thủ công và người Sôn.
Chữ ‘Sôn’ này, trước kia công chúa luôn rất bài xích, nó như là vết bẩn dính trên mặt, nhắc tới chữ này, người khác lập tức liên tưởng tới thịt trên thớt. Nếu bệnh kín của người Hoạch cần Sôn chữa trị, vì sao lại gọi là Sôn? Gọi Thiên nhân, Nguyên Quân, Trích Tiên không tốt sao?
Quốc chủ nặng nề thở dài: “Ai cũng phải có trách nhiệm về hưng vong của quốc gia, vì phồn vinh yên ổn của Thiện Thiện, hoàng muội phải đi,Cô phong muội là Trấn quốc trưởng công chúa.”
Công chúa nghĩ, thứ này chỉ là danh hão chứ không có ý nghĩa thực tế gì. Thiên Tuế là nước lớn, ngoài dựa vào nó thì Thiện Thiện nào còn đường khác để đi, mình là công chúa, vượt lửa qua sông vì đất nước là điều nên làm. Chẳng qua nàng không biết chi tiết chuyện người Sôn lấy thân nuôi hổ, nơm nớp lo sợ hỏi: “người Hoạch kia sẽ không ăn ta chứ?”
Ánh mắt của nàng vô cùng trong vắt, cho dù khuôn mặt kia có quyến rũ cỡ nào, chỉ cần đôi mắt kia nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là trong sáng vô tư.
Quốc chủ nói không phải: “người Hoạch cũng không phải man di ăn tươi nuốt sống, bọn họ chỉ không có vị giác thôi. Nói cách khác, người Sôn là gia vị, hắn chỉ cần l.i.ế.m muội một cái, đảm bảo hắn sẽ hiểu được thú vui làm người, tức khắc lặn xuống hồng trần cuồn cuộn, không bao giờ… Muốn xuất gia nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-2.html.]
Công chúa không quá tin tưởng: “Liếm ta một cái mà có tác dụng lớn như vậy sao?”
Quốc chủ vuốt cằm: “Chắc chắn không sai.”
Công chúa nhẹ nhàng thở ra, vỗ tay nói: “Vậy thì dễ rồi, nghĩ cách làm cho hắn l.i.ế.m ta một cái đi, vậy là ta có thể trở về thành Hu Nê, tiếp tục cuộc sống công chúa của ta.”
Quốc chủ bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là mình giải thích không rõ hay là nàng nghĩ quá đơn giản? Bình thường mở vị giác chỉ là mở ra một cánh cửa bị khóa, sau đó sói đói nhiệt huyết sôi trào mới là trọng điểm… A di đà phật, không được không được.
“Cô nghĩ, nếu muội đã cho người ta l.i.ế.m rồi thì ở lại Thượng quốc phát triển tình cảm luôn đi!” Quốc chủ chân thành tha thiết nắm tay công chúa: “Sở Vương Thượng quốc chính là nhân vật mười một nước khác nghe tên là sợ mất mật, có thể bởi vì tạo sát nghiệt quá nhiều, hắn bỗng nhiên giác ngộ nên mới muốn đi xuất gia làm hòa thượng. Nước Thiện Thiện chúng ta thật sự quá nhỏ, không đáng kể gì, rất cần một vị anh hùng cái thế như vậy làm chỗ dựa. Huống hồ Thái Hậu Thượng quốc chịu nhả ra, chỉ cần muội khuyên được Sở Vương quay đầu lại sẽ cho muội làm chính phi.”
Quốc chủ cảm thấy tương lai không tồi, công chúa lại sợ tới mức chân mềm: “Sở Vương g.i.ế.c người như mà hoàng huynh lại muốn ta gả cho hắn à?”
Quốc chủ cố gắng khuyên bảo: “Hắn đã muốn bỏ ác theo thiện, ác nhân mặc bạch y mới có sức hấp dẫn.”
Đôi mắt công chúa nhòa lệ: “Còn cách nào khác không?”
Quốc chủ nói không có: “Thượng quốc chỉ đích danh nói muốn công chúa Đan Dương, Cô cũng không dám tìm người giả mạo muội, cho nên chỉ mong hoàng muội cố mà làm.”
Ngân hà lấp lánh
Công chúa nghe xong thở dài một hơi, vốn tưởng có thể an ổn sống trong vương thành, không cần làm cống phẩm giống những người Sôn khác, bây giờ xem ra nàng đã nghĩ quá lạc quan rồi.
Cũng như nhau cả, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, không còn cách nào!
Công chúa kéo vạt áo, ngẩng đầu đi ra đại điện. Người sống trên đời, nào có ai không phải gánh trọng trách trên vai.
Quốc chủ không ngờ muội muội lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời như đánh tiết gà, hắn hét to ra ngoài: “Hoàng muội, Yên Vũ, vì tiền đồ cá nhân của muội cùng vinh quang của nước Thiện Thiện, chuyện này chỉ có thể thành công, không được thất bại! Nhớ kỹ, phải làm Sở Vương phi, không làm thiếp thất ấm giường…”
Lời còn chưa nói dứt, bỗng có một chiếc giày thêu từ ngoài bay vào đập trúng cái đầu của Quốc chủ.
****
Chúc thích:
(1)Sử quan 使官 Là chức quan đi sứ, không phải chức quan làm về lịch sử.