Rắn cắn xong rồi lập tức biến mất vào bụi cỏ nhanh như chớp, công chúa không biết là vì giật mình hay vì trúng độc rắn, nàng ngã ngồi xuống đất.
Rốt cuộc Thích Tâm cũng đi qua trước mặt nàng, áo bào trắng tung bay, phát hiện ra nàng, vẻ mặt chàng không chút thay đổi, nói cho cùng chàng cũng đã quen nàng đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu như vậy.
Công chúa suy yếu chào hỏi: “Đại sư, chúng ta lại gặp mặt.”
Người trong Phật môn là hòa khí nhất, chàng hành lễ nói: “Tuy thời tiết ấm áp nhưng thí chủ cũng không nên ngồi trên mặt đất, mau đứng dậy đi.”
Chàng nói xong là tính toàn rời đi luôn, công chúa đầu choáng mắt hoa, nghiêng ngả chống người ngồi dậy, nàng yếu ớt che n.g.ự.c lại, nhẹ nói: “Đại sư, không phải ta cố ý ngồi trên đất, mà là bị rắn cắn, không dậy được.”
Nàng vừa nói xong, chàng quả nhiên dừng bước, nhưng xét thấy lúc trước nàng hành động quái đản ba lần bốn lượt, đại sư vẫn có cảnh giác với nàng.
“Thí chủ bị rắn cắn bị thương? Thương ở chỗ nào?”
Công chúa thong thả ung dung kéo góc váy, để lộ mắt cá chân ra.
Vốn dĩ trong suy nghĩ của nàng, cẳng chân nhỏ dài trắng mịn như măng, chỗ bị rắn cắn hơi đỏ lên, tổng thể cũng là tú sắc khả xan. Nhưng ai biết, chất độc của rắn cạp nong phát tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hai dấu răng trào m.á.u ra, mảng da xung quanh tím bầm như vỏ quả vải, mới chỉ chớp mắt mà mắt cá chân đã đen cả lại.
Công chúa nhìn thấy, trước mắt tức khắc trở nên mơ hồ, thất thanh khóc thảm thiết: “Chân ta… Chân ta làm sao vậy? Đừng nói phải cắt đi nhé?”
Thích Tâm vốn tưởng nàng lại bày trò, nhưng tận mắt nhìn thấy miệng vết thương, chàng mới biết không phải giả.
“A di đà phật, đắc tội.” Chàng vừa nói vừa ném tích trượng và tay nải sang, tiến đến xem xét miệng vết thương, xung quanh miệng vết thương đã cứng lại, không phải loại độc bình thường.
Công chúa cảm thấy hô hấp khó khăn, cũng may ý thức còn tỉnh táo, thấy chàng xé một góc áo xuống, quấn chặt cẳng chân mình, nàng nỗ lực thở hổn hển nói: “Đại sư, độc rắn lan ra quá nhanh… Không còn kịp rồi, mau hút độc chữa thương cho ta đi!”
Đã đến lúc này mà còn tà tâm không chết. Thích Tâm căn bản không để ý tới nàng, chỉ rũ mắt hỏi: “Là bị rắn gì cắn?”
Công chúa hơi thở mong manh: “Ta không biết tên, trắng đen xen kẽ, nhìn vẻ ngoài là biết rất hung dữ.”
Chàng cúi đầu, khẽ chau mày, lẩm bẩm nói: “Vòng bạc…”
Công chúa nói: “Đừng quan tâm rắn gì, không phải quy trình chữa trị bình thường đều là hút máu, sau đó bôi thảo dược lên rồi băng bó sao? Đại sư, nếu chàng lại không nắm chặt thời gian, độc sẽ lan ra khắp người ta mất… Ai nha, n.g.ự.c ta buồn quá, không thở được rồi.”
Thích Tâm bắt mạch cho nàng, ngước mắt nhìn sắc mặt nàng, trúng loại độc mạnh nhất còn có thể nói nhiều như vậy, có thể thấy được độc này chưa chắc đã gây nguy hiểm đến tính mạng nàng.
Nàng không biết, trên đời này có một loại người thể chất kháng độc trời sinh, giống như trong cơ thể khuyết thiếu dây thần kinh cảm giác, dưới tình huống không rõ ràng, cơ thể nàng có thể tự phân giải chất độc, cuối cùng phản ứng thật sự gây ra đại khái chỉ là một phần nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-22.html.]
Ví dụ như lần trước nàng trúng xuân dược, Hề quan sẽ không hạ thủ lưu tình, nhất định cho đủ số lượng, kết quả trải qua quá trình tự phân loãng của cơ thể nàng, đến nửa đêm ngoài khát vô cùng và người mơ hồ ra thì không đến mức phải kéo đàn ông đến giải dược. Lúc này dính độc rắn, trong khoảng thời gian ngắn, chất độc bám quanh miệng vết thương, khiến cho khí đoản, sẽ không nguy hiểm tính mạng. Hiện tại cách cứu trị đơn giản là rửa sạch miệng vết thương, thậm chí chàng không đi xem, qua hai canh giờ cũng sẽ tự biến mất.
Công chúa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chàng: “Đại sư, chàng còn do dự cái gì?”
Thích Tâm không nói lời nào, chàng lấy nước rửa miệng vết thương cho nàng, sau đó thả một viên thuốc vào lòng bàn tay nàng.
Công chúa liếc nhìn viên thuốc, nàng bức xúc nói: “Đại sư chàng đừng nói giỡn, ta trúng độc rắn, không phải cảm mạo. Chàng không hút độc cho ta mà lại cho ta một viên thuốc, chẳng lẽ đây là đại la tiên đan sao?”
Thích Tâm đáp: “Dược này ích khí, ăn một viên sẽ không gây hại cho thí chủ.”
“Ích khí?” Công chúa càng kinh ngạc hơn: “Gà đen bạch phượng hoàn?”
Thích Tâm nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: “Thanh tâm đại tạo hoàn. Đây là dược của phòng dược chùa Đạt Ma, cần mang theo bên người. Theo bần tăng thấy, vết thương của thí chủ không có gì đáng ngại, ăn một viên thuốc, lại nghỉ tạm trong chốc lát tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”
“Không có gì đáng ngại?” Công chúa cảm thấy mình đã bị lừa gạt: “Ta bị rắn độc nhất trên đời cắn, trong hai canh giờ mà không được chữa trị là sẽ mất mạng. Chẳng lẽ đại sư cảm thấy ta luôn tìm chàng gây phiền toái, phiền không chịu nổi, bởi vậy tính toán thấy c.h.ế.t không cứu, coi như đoạn tuyệt hậu hoạn?”
Công chúa bị suy đoán của mình dọa sợ, bỗng nhiên phát hiện tình huống này cũng không phải không thể. Trước khi xuất gia, người này g.i.ế.c người như ma, thật sự bị ép đến mức kia thì g.i.ế.c thêm mạng người cũng không tính là cái gì, dù sao vết thương này lại không phải chàng cắn.
Vì thế nàng hoảng sợ nhìn chàng chằm chắm, quả nhiên chàng yên lặng không nói lời nào, công chúa cảm thấy chuyện lớn không ổn: “Sao chàng không nói lời nào?”
Thích Tâm nói: “Biện bạch vô dụng, không bằng không nói.”
Đôi mắt to của công chúa lập tức đong đầy nước mắt: “Chàng thật sự không tính cố cứu ta chút nữa? Tốt xấu chúng ta cũng từng ngủ cùng giường, hay là chàng mang thù ta khinh bạch chàng, ta c.h.ế.t là có thể không còn nhân chứng?”
Chuyện xấu hổ này thì không cần nhắc lại nữa! Chàng thở dài: “Thí chủ sẽ không chết.”
Công chúa nói: “Ta không tin, rõ ràng ta có dấu hiệu trúng độc.”
Ngân hà lấp lánh
Thích Tâm nhìn lên không trung, nhìn vào màn trời xanh thẳm, phảng phất như vậy mới có thể buông tất cả, giữ vững bình tĩnh.
“Nếu thí chủ không tin, hai canh giờ sau lại xem lại. Dù sao bần tăng cũng không còn cách cứu chữa nào tốt hơn, nếu hai canh giờ sau thí chủ về tây, bần tăng sẽ chịu trách nhiệm đưa thí chủ an ổn xuống mồ.”
Trời ạ, đây là loại hòa thượng lòng dạ hiểm độc cỡ nào, tình nguyện đào hố chôn nàng cũng không chịu hút độc rắn cho nàng, có phải chứng minh chàng đang nghi ngờ chính mình, sợ hãi chính mình không kiềm chế được rồi làm ra chuyện gì không?
Công chúa lo lắng sốt ruột cho vết thương của mình, nhưng đầu óc lại suy nghĩ cuồn cuộn mênh m.ô.n.g không ngừng, đến cuối cùng nàng còn suýt bật cười vì suy nghĩ của mình.
“Vậy ta tin chàng lần này, chờ thêm hai canh giờ nữa.” Công chúa đoan trang nói, đoạn nắm lấy tay chàng: “Chàng không được đi, ở chỗ này nhìn ta, nếu ta không được, chàng phải độ khí cho ta ngay.”