Sở Vương xuất gia, lại để nàng ở trong Sở Vương phủ, hiển nhiên Thái Hậu Thượng quốc này hiểu được cái gọi là tăng thu giảm chi, có lẽ tương lai không xa, Sở Vương phủ có hy vọng được cải tạo thành Tứ Phương Quán.
(*) Tứ Phương Quán: Đại khái là nơi ở của các sứ thần từ bốn phương hoặc là dân tộc thiểu số (theo Baidu)
Bôn ba mấy ngày liền quả thật khiến người rầu rĩ, nghỉ chân trước một chút cũng tốt, huống hồ không có quan viên Thượng quốc bảo vệ, có lẽ muốn chạy ra biên giới Thiên Tuế là rất khó. Công chúa nhanh chóng tiếp nhận đề nghị tốt này, nàng chỉnh đốn lại tâm trạng, vô cùng vui vẻ dẫn theo Xước Xước lên xe liễn một lần nữa, một đường xuất phát đi về Sở Vương phủ.
Nước lớn chính là nước lớn, từ khi bước vào địa phận Thiên Tuế, cảnh sắc ven đường bao la hùng vĩ khiến công chúa vô cùng kinh ngạc, bây giờ vào đô thành, nàng càng cảm thấy Thiện Thiện nhỏ đến đáng thương.
Thiên Tuế giàu có đông đúc phồn hoa, giống như miêu tả trên sách, quán xá san sát nối tiếp nhau. Một tầng rồi một tầng mái cong chồng xếp lên nhau, bên trên là đèn lồng chằng chịt lộ rõ vẻ nguy nga, xe ngựa chạy ở dưới, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, cũng có thể thấy mỹ nhân diễm lệ trên cao, trang điểm đậm, khoác trên người bộ quần áo xinh đẹp.
“Xước Xước, hình như ta từng đến đây trong giấc mơ rồi.” Công chúa ghé vào cửa sổ, vui mừng nói: “Mọi người ở đây có rất nhiều tiền, cũng rất nhàn nhã.”
Ngân hà lấp lánh
Xước Xước tấm tắc: “Nếu chúng ta không phải đến từ nước Thiện Thiện thì chọn mảnh đất cắm rễ xuống rồi làm buôn bán cũng khá tốt.”
Còn không phải sao! Công chúa thích cảnh sắc rực rỡ ở nơi đây, trước kia nàng nghĩ đơn giản yên tĩnh mới là đẹp, không ngờ rằng đó là kiến thức hạn hẹp, cái loại tràn đầy lộng lẫy này mới càng là thứ mà kẻ khác hướng tới.
Càng chạy vào nội thành Thiên Tuế mới càng thấy nó phồn hoa, cầu vượt được dựng lên giữa những lầu cao hai bên đường, từ dưới nhìn lên, bầu trời như bị gỗ trúc sồi đen ép lại thành một đường. Nữ tử quấn lụa trắng trên đầu đi qua, lụa mỏng bị gió thổi bay, hai bên lâng lâng bay cao, giống như Phi Thiên trên bích họa, có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.
Công chúa cảm thấy hứng khởi, chợt nàng nghe tiếng ai đó huýt sáo, Xước Xước hoảng sợ, vội kéo công chúa lại, thả cửa sổ xuống.
“Điện hạ nên cẩn thận một chút, không biết tác dụng của Sa bà có thể duy trì được bao lâu. Đàn ông nước Thiên Tuế thật đáng sợ, như muốn ăn thịt người… Nếu Sở Vương cũng giống họ, vậy có phải điện hạ không cần làm gì cả, chỉ cần đứng trước mặt hắn là hắn sẽ tự nguyện hoàn tục luôn không ạ?”
Xước Xướng suy nghĩ mọi chuyện luôn đơn giản, công chúa nghĩ nói: “Cái đó chưa chắc được, dù sao người ta cũng là nhân vật lớn. Nhân vật lớn là rất có nguyên tắc, có lẽ chỉ đứng thôi còn chưa đủ, ít nhất phải cười một cái nữa.”
Chủ tớ hai người bị suy nghĩ này chọc cười, che miệng lại, vui vẻ trêu chọc.
Chẳng qua nước lớn thật đúng là lớn, Sở Vương phủ thế mà lại có thể chứa đựng cả vương thành Thiện Thiện! Công chúa bước trên khuôn viên của Sở Vương phủ, bị sự cao lớn nguy nga của những cánh cổng cao chót vót dọa sợ. Nàng quay đầu liếc nhìn sứ thần: “Ta thật sự nghĩ không rõ, vì sao Sở Vương lại một lòng muốn xuất gia.”
Có tiền có địa vị, nhà còn rộng như vậy, đây là nghĩ luẩn quẩn cỡ nào mới tính toán ngồi xuống ăn chay, thanh đăng cổ Phật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-7.html.]
Sứ thần cười rụt rè: “Có lẽ là không gặp được người có duyên cho nên mới mất hứng thú với hồng trần cuồn cuộn này.”
Cửa vương phủ mở rộng, hai nhóm tỳ nữ mặc đồ xanh lá nối đuôi nhau đi ra nghênh đón, thấy người lập tức nhún chân thật sâu, trước n.g.ự.c nửa che nửa hở, thoáng nhìn xuống, quả thật rất là đồ sộ.
Phụ nữ trong vương phủ đều như vậy mà vẫn không giữ được Sở Vương, có thể thấy được vị Sở Vương này chính là ngọn núi cao khó lòng vượt qua. Lòng tự tin của công chúa nhanh chóng bị dập tắt, nàng cảm thấy khó khăn không nhất định phải vượt qua, thử thích ứng với nó là tất cả phiền não đều giải quyết dễ dàng.
Công chúa mang tâm trạng thoải mái rảo bước vào Sở Vương phủ, tính toán ở nhờ mấy ngày, chờ thời cơ thích hợp sẽ trở về Thiện Thiện.
“Sở Vương điện hạ xuất gia ở chùa Đạt Ma à? Bình thường cũng không về phủ đúng không?” Công chúa đứng trong viện, nhìn quanh bốn phía, giữa sân có một cây tử kinh lớn, cao chừng ba trượng. Đang giữa mùa hoa, hoa nở nộ hồng rực một góc, cánh hoa trải đầy mảnh đất dưới tán cây. Có hoa có cây, có nhà cao cửa rộng, có thể nói là rất có tình ý.
Sứ thần lại rất bình tĩnh hòa nhã, hắn kéo ống tay áo: “Nói thế nào Sở Vương điện hạ cũng là hoàng tộc, nếu trong triều gặp phải chuyện khó giải quyết thì ngài vẫn sẽ về thành. Phật tính vĩ đại mà, phổ độ chúng sinh là bổn phận của người xuất gia.”
“Thượng quốc ca múa thanh bình, ta thấy thái bình lắm.” Công chúa mỉm cười, mặt mày giãn ra: “Làm phiền Tôn sử bẩm lại với Thái Hậu một tiếng, Yên Vũ không tiện ở lâu, có lẽ ở ba năm ngày rồi trở về. Sau khi về nhất định sẽ hết lời khen ngợi phong phạm của Thiện Tuế với con dân Thiện Thiện, cố gắng đẩy mạnh mua bán giữa hai nước.”
Sứ thần nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Điện hạ là người thông minh, người sáng mắt ta cũng không nói tiếng lóng. Lúc trước Thái Hậu phái nội thị đến truyền lời của đại nội, ý tứ chính là…”
Lòng công chúa chợt căng thẳng: “Ý của đại nội là?”
Sứ thần cân nhắc nói: “Ý tứ của đại nội là công chúa từ xa đến, không thể để công chúa ra về tay không. Đại nội rất vừa ý điện hạ, tha thiết hy vọng điện hạ trở thành Vương phi nước ta… Xuất gia vẫn có thể hoàn tục, chỉ cần điện hạ có công phu tốt, nào sợ Sở Vương điện hạ không quyến luyến hồng trần.”
Công chúa bỗng nhiên á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ quả nhiên là nước lớn có tư tưởng khai sáng, cảm thất vạn vật trên đời không gì không thể đổi, chỉ đồng đồng ý thì tất cả đều có thể.
Công chúa thở dài, nở nụ cười nói: “Đại nội quý quốc là muốn ta đi dụ dỗ một người xuất gia sao? Thiện Thiện bọn ta tuy là nước nhỏ nhưng cũng không thể để tôn nghiêm bị chà đạp thế này được!”
Sứ thần vội vàng xua tay: “Không không không, công chúa điện hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm, thật sự là vì văn võ cả triều bó tay không có cách, mới mời điện hạ đến giúp đỡ. Điện hạ nghe hạ thần nói một lời, nếu người đã ở Thiên Tuế, điện hạ là người Sôn, muốn quay về là chuyện không thể. Nếu điện hạ không muốn kéo Sở Vương lại, vậy vương hầu khác thì sao, điện hạ bằng lòng chịu thiệt à?”