Yếu Gà Ta, Lại Bị Chính Đạo Nhân Sĩ Phụng Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 704:



Có ít người, làm việc gì cũng tiện. Nhưng không sao, ta hiểu ngươi! Bởi vì ngươi đang làm chính mình! — Trích từ Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần « Nhật Ký Của Ta » thiên thứ 3364. Sáng sớm hôm sau, Trương Đại Tông Chủ hiếm hoi có được giấc ngủ ngon, rốt cuộc có thể ngủ đến khi mặt trời phơi mông mới rời giường. Chỉ cần mông không bị rám đen, mọi sự đều thư sướng. Sau khi rời giường, lại mỹ mãn dùng xong bữa sáng. Trương Mạc vẫn luôn nghi hoặc, rõ ràng là huyễn cảnh, vì sao đồ vật bên trong lại có thể ăn? Chẳng phải nên ăn không khí mới đúng sao? Hơn nữa hương vị đều chân thật đến vậy. Về sau nghĩ lại, vấn đề này căn cứ vào trí tuệ của bản thân hắn phán đoán, hẳn là có thể giải thích như vầy: Cổ nhân nói: "Nghèo uống gió Tây Bắc." Nghe một chút, gió Tây Bắc còn có thể uống, ăn chút không khí thì tính là gì. Về phần lời giải thích này đúng hay không, điều đó thật sự không chút nào trọng yếu. Đồ vật ăn ngon, mới trọng yếu. Bữa sáng còn chưa dùng xong, Trương Mạc liền thấy Thái Thuần hấp tấp chạy tới báo cáo. Gặp hắn mặt mày hớn hở, Trương Mạc liền kết luận, khẳng định lại là xảy ra chuyện gì tốt. Cái này thì được rồi, bổn tông chủ ghét nhất chính là tin dữ. Về phần cái khác, ngược lại có thể báo cáo nhiều hơn. "Mão Nhật Thần Sứ đại nhân, tin tức mới nhất. Khí Quân đại nhân thăng đẳng thành công!" Trương Mạc nghe vậy giật mình. "Thành công? Thế nào thành công? Hắn có phải hay không đã giết tên đa nhãn nhân kia, sau đó cướp lấy chương?" Trương Mạc vừa dứt lời, Thái Thuần đều sững sờ. Đúng vậy, sao không ai nghĩ đến phương pháp này? Nghe có vẻ rất hữu dụng! "Không phải, không phải. Khí Quân đại nhân hoàn thành nhiệm vụ, cho nên thăng đẳng liền thành công!" Trương Mạc tò mò hỏi: "Nhiệm vụ gì? Lại là loại rút kiếm sao?" Thái Thuần nói: "Không phải. Chính là nhiệm vụ hiến vật quý kia, lần này Khí Quân đại nhân thế nhưng là dốc hết vốn liếng, nghe nói tổn thất nặng nề đó!" Trương Mạc nghe vậy lập tức mặt lộ vẻ vui mừng. "Hiến vật quý à! Được, được." Khóe miệng điên cuồng nhếch lên, Khí Quân đại nhân hiến vật quý thăng đẳng, cái này chẳng phải là hiến cho Tiểu Hoàng sao? Hiến cho Tiểu Hoàng cơ bản chẳng khác nào hiến cho bổn tông chủ. Biến tướng mà nói, bảo vật của Khí Quân đại nhân liền xem như rơi vào tay hắn. Tiểu Hoàng chiêu này được đó! Buộc đối phương tự mình dâng đồ vật ra. Quả nhiên là kế thừa trí tuệ ưu tú của bổn tông chủ! Trương Mạc trên mặt là nụ cười không thể kìm nén. Thái Thuần nhìn nụ cười của Trương Mạc lại không hiểu nói: "Mão Nhật Thần Sứ đại nhân, ngài nhìn có vẻ rất vui vẻ. Là bởi vì chuyện Khí Quân đại nhân hiến vật quý sao?" Trương Mạc khoát tay nói: "Chớ nói lung tung. Ta đây là nụ cười thương tâm, con người ta cùng người khác không giống lắm, có khi thương tâm liền sẽ cười. Ai, Khí Quân đại nhân tổn thất nhiều bảo vật như vậy, thật làm người thương tiếc a. Nhớ tới đây, bản thần sứ liền khó chịu, a a a a ha ha ha ha ha!" Thật sự có chút không nhịn được, Trương Mạc vẫn là cười ra tiếng. Thái Thuần tin hay không không quan trọng, dù sao bổn tông chủ là cười. Thái Thuần lúc này mới ý thức được vì sao hắn đến báo cáo việc này, Ngô Thành không cùng hắn tranh giành. Khí Quân đại nhân chính là sư tôn của Ngô Thành, loại chuyện này, hắn cũng ngờ tới Mão Nhật Thần Sứ đại nhân biết điều này đúng không. "Mão Nhật Thần Sứ đại nhân, còn chưa nói xong đâu. Khí Quân đại nhân không chỉ muốn hoàn thành một nhiệm vụ mà thôi, hiện tại đã bắt đầu nhiệm vụ thứ hai." Trương Mạc khoát tay nói: "Hắn vẫn rất có tiền. Cứ để hắn làm đi, thăng đẳng dâng lên cũng tốt, miễn cho lại ra đường bị người mua đi." Trương Mạc ngay cả nhiệm vụ thứ hai là gì cũng chẳng muốn hỏi. Dù sao khẳng định là những nhiệm vụ hố người mà Tiểu Hoàng bày ra thôi. Ai đi người đó không may. Cũng không cần thật sự cho rằng thăng đẳng lên, liền có thể làm sao thế nào. "Mão Nhật Thần Sứ đại nhân, ngài không đi xem sao? Nghe nói nhiệm vụ thứ hai của Khí Quân đại nhân gọi là 'Giải Trí Toàn Thành' đó!" "À, giải trí thì giải trí thôi. Khoan đã, ngươi vừa mới nói gì? Nhiệm vụ gì?" Trương Mạc thoáng chốc đứng dậy. Nhiệm vụ này, sao nghe có vẻ kình bạo thế này! Hắn tựa như đã từng xem qua giới thiệu nhiệm vụ này, giải trí toàn thành, chẳng phải là trong thành trần
.. Nụ cười "thương tâm" trên mặt Trương Mạc càng đậm mấy phần. "Thật hay giả? Khí Quân đại nhân thật không thèm đếm xỉa? Chỗ nào đâu? Đang ở đâu. Ta đây phải thật tốt tham quan... Không phải, phải nói là đi trợ uy cho Khí Quân đại nhân!" Thái Thuần đưa tay ra ngoài chỉ nói: "Liền ở bên ngoài, còn lại các tu sĩ đều đã đi rồi." "Vậy còn nói gì nữa, nhanh đi, cái này cần tìm vị trí tốt để nhìn a!" Nói xong, Trương Mạc nhanh chân xông ra ngoài. Thái Thuần vội vàng đuổi theo, nhìn bóng lưng Trương Mạc. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng. Có phải không nên đem việc này hồi báo cho Mão Nhật Thần Sứ đại nhân. Nhìn điệu bộ này của Mão Nhật Thần Sứ, rõ ràng là dự định đi xem trò vui, nói không chừng lát nữa hắn vẫn phải cười ra tiếng. Lấy thân phận, địa vị và uy vọng hiện tại của Mão Nhật Thần Sứ đại nhân, Khí Quân đại nhân dù cho có thẹn quá hóa giận, cũng sẽ không làm gì được hắn. Nhưng mình loại tiểu lâu lâu này, nếu Khí Quân đại nhân bắt đầu trả thù, vậy thì quá đơn giản. Một khi để Khí Quân đại nhân biết được là mình đã gọi Mão Nhật Thần Sứ đại nhân tới. Chẳng phải là... Nghĩ đi nghĩ lại, mồ hôi lạnh trên đầu Thái Thuần cũng bắt đầu tuôn xuống. Hắn vội vàng đuổi kịp Trương Mạc, nói: "Đại nhân, ngài tuyệt đối đừng nói là do ta hồi báo." Trương Mạc khoát tay nói: "Yên tâm, yên tâm." Bước nhanh ra khỏi nhà đá, thoáng cái liền có thể nhìn thấy nơi xa một đám người đứng trên nóc nhà. Trương Mạc vốn còn tưởng Thần Cung các tu sĩ mấy ngày nay đều sắp toàn quân bị diệt. Hiện tại xem ra vẫn còn lại không ít mà. Đáng tiếc Phòng Nhật Thần Sứ, Khuê Mộc Thần Sứ hai người bọn họ. Loại việc vui này, hai người bọn họ là không thấy được rồi. Bất quá không sao, đợi lát nữa nhiệm vụ này kết thúc, hắn sau khi trở về có thể cùng hai người họ nói tỉ mỉ, đảm bảo một chi tiết cũng sẽ không bỏ sót! "Tránh ra, tránh ra, Mão Nhật Thần Sứ đại nhân đến!" Thái Thuần hô một tiếng, sau đó tranh thủ thời gian chạy trốn. Đây cũng không phải là lúc cáo mượn oai hùm, nên tránh, vẫn là phải tránh. "Gặp qua đại nhân!" "Mão Nhật Thần Sứ đại nhân Vạn An." Đám người tránh ra, Trương Mạc thì chậm rãi bò lên trên nóc nhà. Giương mắt nhìn lên, lại nhìn thấy nội thành một chỗ, một đạo tàn ảnh đang chạy vội, miệng bên trong tựa hồ còn mơ hồ không rõ hô hào cái gì. Trương Mạc nhớ kỹ là phải hô "Ta là ngớ ngẩn" mà. Khí Quân đại nhân kêu có chút quá không rõ ràng. Cái này không tính là đạt yêu cầu! Cái này cần làm lại! Không được, không được. Bổn tông chủ phải đi báo cáo a! Trương Mạc cười vui vẻ, nhìn tàn ảnh cấp tốc hướng bên này chạy tới, không khỏi nhiệt liệt vỗ tay. "Tốt!" Trương Mạc lớn tiếng gọi. Các tu sĩ Thần Cung khác lập tức cùng nhau vỗ tay. Tàn ảnh tới gần, Trương Mạc lập tức gào lên: "Ai biết vẽ chân dung, tới tới tới, cho Khí Quân đại nhân lưu niệm một tấm." "Vâng! Mão Nhật Thần Sứ đại nhân!" Lập tức thật sự có kẻ không sợ chết bắt đầu vẽ. Trương Mạc cười càng phát ra vui vẻ. Nhiệm vụ này của Tiểu Hoàng làm coi như không tệ a. Khó được có loại việc vui này. Phảng phất là thấy được Trương Mạc và đám người, tàn ảnh khi đến gần lại bỗng nhiên quay đầu, sau đó hướng về những phương hướng khác chạy xa. Trương Mạc liên tục vẫy tay nói: "Bên này ấy, đi chệch rồi!"