Yêu Hơn Cả Trái Tim
Khi Lam Điều nói lung tung, anh ấy có thể nói đủ thứ chuyện tào lao, chẳng biết nặng nhẹ.
Đây là thói quen của anh ấy, trước kia tôi chỉ coi như thú vị.
Nhưng lần này có điều gì đó không đúng.
Tôi không thích hợp.
“Từ Thanh, nếu em không được, anh sẽ lấy trái tim của em gái em…”
Lam Điều vẫn còn đang cười hì hì nói chuyện.
Tôi đột nhiên đẩy anh ấy ra, hơi bực bội nói:
“Lam Điều, đừng nói những lời đùa giỡn như vậy.”
“Anh muốn trái tim tôi thì tôi cho anh, đừng đ/á nh chủ ý vào em gái tôi.”
Tôi có vẻ tức gi/ậ n đã hù dọa anh ấy, Lam Điều sững người vài giây mới phản ứng lại.
Anh ấy vẫn liên tục xin lỗi tôi.
Anh ấy nói anh ấy coi Từ Tiểu Hồng như em gái của mình.
Anh ấy nói anh ấy đã quen nói chuyện không biết nặng nhẹ gì, hứa lần sau nhất định sẽ sửa.
Anh ấy tự m/ắ ng mình là miệng thối.
Anh ấy thậm chí còn t/át vào mặt mình, nhưng bị tôi chặn lại.
Tôi cũng không biết mình sao nữa.
Giọng điệu tôi vô cùng gắt gỏng hỏi anh ấy:
“Lam Điều, anh có bao giờ nói thật không?”
“Ngày nào cũng nói dối, có vui không?”
Chúng tôi cãi nhau.
Cuối cùng, Lam Điều tức gi/ậ n cãi lộn ầm ĩ, hỏi sao tôi không hiểu anh ấy.
Anh ấy m/ắ ng chửi tôi và Hạ Vũ Quang giống nhau, đều là mấy kẻ đại n/g u n/g/ố c.
Lời chửi đó thật khó nghe.
Nghe xong làm tôi đ/a u lòng.
Tôi im lặng, không nhìn anh ấy nữa.
Lam Điều rất nhanh nhận ra mình đã nói sai, lập tức muốn nắm tay tôi.
Nhưng tôi lùi lại một bước, giữa chúng tôi xuất hiện một khoảng cách.
Rồi tôi nói một câu.
Thực ra sau này, vô số lần nhớ lại đêm đó, khoảnh khắc đó, tôi luôn hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đời người chính là như vậy.
Một bước sai, những bước còn lại đều sai.
Tôi nói:
“Lam Điều, anh có biết mẹ anh đã đến tìm tôi không?”
“Bà ấy bảo, ba trăm triệu, m/ua trái tim này của tôi.”
Một chuyện khác xảy ra trong thời gian Lam Điều vắng mặt, đó là mẹ anh ấy đến tìm tôi.
Hôm đó là một ngày thứ Sáu, sáng sớm trời chưa sáng tôi đã tỉnh dậy.
Thông báo thời tiết trên điện thoại hiện lên, báo nơi Lam Điều đi công tác hôm đó có mưa và nhiệt độ giảm.
Tôi thuận tay chụp màn hình gửi cho Lam Điều, nhắc anh ấy mặc nhiều quần áo, ra ngoài nhớ mang ô.
Sau đó tôi lại ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tiếng mưa bên ngoài làm tôi thức dậy, ở chỗ tôi cũng có mưa.
Tôi cầm điện thoại lên xem.
Ba giờ trước Lam Điều đã trả lời tin nhắn của tôi.
Anh ấy trả lời tôi:
[Bảo bối, em thật tri kỷ, yêu em yêu em yêu em.]
[Hôm nay kế hoạch công việc nhiều quá, lại là một ngày bận rộn sắp thành thằng n/g/ố c rồi, nhớ em.]
Tối nay sẽ đón Từ Tiểu Hồng về nhà cuối tuần.
Cô bé hôm trước đã nhắn tin cho tôi, nói muốn ăn món thịt kho anh trai làm.
Tôi liền ra ngoài một chuyến m/ua thức ăn.
Khi tôi đi trên đường về nhà, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Tôi thầm nghĩ, may quá tôi đã nhắn tin cho Lam Điều, nếu không với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không xem dự báo thời tiết đã ra ngoài ngay.
Khi sắp đến dưới nhà, trong màn mưa mờ ảo, tôi nhìn thấy một chiếc xe dừng lại.
Chiếc xe đen khiêm tốn, sang trọng có rèm che, hoàn toàn đối lập với những ngôi nhà cũ kỹ đổ nát xung quanh.
Khi tôi lại gần, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Có người gọi tôi lại.
“Từ Thanh.”
“Tôi là mẹ Lam Điều.”
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”