Cô mang cho Trì Uyên một phần điểm tâm sáng Chỉ là, Trì Uyên dường như không có cảm giác muốn ăn gì Cố Tư thấy Trì Uyên cứ ngồi ở đó mãi, nên hỏi: “Hôm nay anh không cần đến công ty hả?” Trì Uyên lắc đầu, “Thứ bảy, nghỉ ngơi.
” Cố Tư cười ha ha, cô thật không đoán ra nên bất ngờ bật cười, “Thứ bảy và chủ nhật anh thường làm thêm giờ.
” Trì Uyên ngẩn người một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư.
Chỉ là Cố Tư không nhìn anh, nên Trì Uyên không thể đoán ra được Cố Tư nói ra câu này là có ý gì.
Cố Tư ăn nhanh, định dọn dẹp bát đĩa của mình, cuối cùng Trì Uyên mới lên tiếng, “Chiếc nhẫn rất đẹp.
” Cố Tư dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay, ừm, “Ninh Tôn chọn.
” Ánh mắt Trì Uyên lóe lên, “Ninh Tôn tặng cho em à?” Cố Tư “Ừm” Đúng là Ninh Tôn tặng.
Mặc dù cô cũng không muốn được ai tặng cho.
Trì Uyên cong khóe miệng, “Hóa ra là như vậy.
” Cố Tư không quan tâm Trì Uyên nói như vậy là có ý gì.
Cô dọn dẹp bên hông, và đi lên lầu.
Cô trở về phòng trang điểm một chút, thay quần áo rồi từ từ đi xuống nhà.
Trì Uyên hẳn là chưa ăn, anh đang ngồi trên sô pha xem TV.
Thấy Cố Tư đi xuống, Trì Uyên hỏi: “Lại muốn ra ngoài với Ninh Tôn à?” Cố Tư cũng không biết trong lòng mình lại nghĩ gì, nên cứ “Ừ” một tiếng.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ muốn ra ngoài một mình.
Trì Uyên không nói nữa.
Cố Tư cũng mở cửa đi ra ngoài.
Trong lúc cô đón xe, cô vẫn đang suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Cô ấy không có người thân, bạn bè, khi muốn tìm người đi cùng cũng không tìm được một người.
Thực sự, nghĩ về việc này, cô cũng khá sôc.
Cố Tư lên taxi rồi nói tùy tiện một tên trung tâm thương mại.
Bên kia thật là náo nhiệt, cô hướng mắt qua bên đó.
Hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều phương tiện cũng có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Cố Tư tựa vào trong xe nhìn ra bên ngoài, không ai trong số những người này giàu có bằng cô, nhưng họ so ra vẫn còn tốt hơn cô.
Khoảng cách không xa lắm, một lúc đã đến nơi.
Trước trung tâm thương mại có một quảng trường, hiện có rất nhiều cha mẹ đưa con mình đến đó chơi.
Cố Tư trả tiền rồi xuống xe đứng ở quảng trường.
Nhìn chằm chằm dòng người qua lại, trong lòng cô có chút trống trải.
Bước chân qua chiếc ghế dài bên cạnh, Cố Tư ngồi xuống.
Cũng may hôm nay trời không quá nóng còn hơi có gió nhẹ.
Ngồi thế này cũng thật khá thoải mái.
Cố Tư dựa vào lưng băng ghế nhìn đứa trẻ trước mặt không xa.
Đứa trẻ còn chưa lơn, đi lại chưa vững nhưng tư tưởng lại muốn vượt lên, vung bàn tay nhỏ bé đã định chạy.
Mẹ của đứa trẻ đang che cho đứa trẻ, người cha thì ở bên cạnh đứng nhìn Gia đình.
Nhìn trông rất hạnh phúc.
Cô lúc trước, cô thật sự muốn sinh cho Trì Uyên một đứa con.