Yêu Mộng Tình Say!

Chương 12



Ả người rắn vẫn chưa kịp hoàn hồn thì, cả người của mụ đã đức thành 2, giờ đây chỉ còn cảm nhận kịp được sự đau đớn, mà do thanh kiếm kia mang đến cho mình thôi.

 

Máu từ cơ thể không ngừng chảy ra, trong khi cơ thể ấy đang ngã xuống dưới mặt đất. Ả lúc này cảm nhận được, chỉ là nền đất lạnh lẽo, ánh mắt đã dần mờ đi, trong cái c.h.ế.t đang chờ đợi mình.

 

Cậu nhìn ả nằm dưới mặt đất lạnh lẽo kia, trong cái c.h.ế.t của bản thân mà lên tiếng: “Mặc dù tôi không hề muốn ra tay với cô một chút nào, nhưng đây là những gì mà cô muốn nhận lại, thì bắt buộc tôi phải làm điều đó thôi!”

 

Nói rồi cậu mới chú ý đến Minh Long, lúc này cậu đã đưa tay hái bông hoa kia, rồi đặt nó xuống Người của Minh Long.

 

Sau đó bắt đầu dùng phép thuật của bản thân, với ý định cứu sống người này tỉnh dậy. Nguồn sức mạnh màu vàng của cậu bao phủ cả người này, sau một lúc nguồn ánh sáng nó dần bay vào người của cậu ta, Có lẽ là cậu ta đang hấp thu nguồn sức mạnh này.

 

Hơn hết cả bông hoa kia cũng đang dần tan biến, sau một khoảng thời gian thì, bông hoa đó cũng đã biến mất hoàn toàn, giờ đây Minh Quan mỉm cười trong sự hạnh phúc của bản thân mình: “Vậy là mình đã cứu được cậu ấy rồi, bông hoa đó đã đi vào cơ thể của cậu ấy!”

 

Cậu nhìn chăm chăm người đang nằm dưới mặt đất, mà chìm trong sự hạnh phúc, thì người kia đã ho lên vài tiếng, sau đó ánh mắt dần mở ra mà nhìn chăm chăm về phía chỗ của cậu.

 

Cậu lúc này đã đưa tay xuống dưới chỗ người đó, trong khi người đó nắm tay cậu được cậu kéo lên, với nét mặt vô cùng bối rối, thậm chí có một chút ngạc nhiên, mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Này tôi vẫn chưa c.h.ế.t phải không? Cậu chính là người đã cứu tôi sao?”

 

Minh Quan gật đầu như muốn nói là phải. Ngay lập tức người kia đã ôm chầm lấy cậu vào lòng, trong sự hạnh phúc của bản thân, mà khóc nức nở dòng nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi má: “Tôi cảm ơn cậu rất nhiều, không thì tôi cũng không biết mình như thế nào rồi, và cảm ơn cậu vì đã giúp tôi trả thù cho cha mình...”

 

Nhìn người này đang bật khóc nức nở, trong sự biết ơn mình như vậy. Minh Quan đã lên tiếng đáp: “Này cứu cậu là việc tôi nên làm, bởi vì tôi là một thầy pháp, thì đương nhiên số mệnh của tôi là cứu người, huống hồ chi cậu chính là người trong dòng họ của tôi chứ! Vậy nên đây là điều hiển nhiên thôi khi tôi cứu cậu!”

 

Nghe câu này Minh Long trở nên vô cùng bối rối, cậu không biết tại sao người kia lại nói câu này, Khi chính là dòng họ của cậu cơ chứ? Nên chốc lát cậu đã lên tiếng hỏi lại người đó rằng: “Này rốt cuộc cậu nói gì, cậu chính là người trong dòng tộc của tôi sao?”

 

Minh Quan gật đầu đáp: “Phải tôi chính là người trong dòng tộc của cậu. Và tôi được sư phụ của mình phái đến đây là để cứu cậu, thậm chí là bảo vệ dòng tộc của chính mình.

 

Khi những chuyện tàn ác trong quá khứ của gia tộc, đã khiến một cô gái trở thành quỷ dữ, mà quay trở lại trả thù chúng ta. Thậm chí tất cả những ân oán này, điều chính là do dòng tộc của chúng ta gây ra, nên mới có ngày hôm nay.”

 

Cậu tỏ vẻ vô cùng bối rối, cậu chẳng hiểu những gì mà Minh Quan vừa nói là gì cả, nhưng rồi cậu lại lên tiếng bảo: “Vậy rốt cuộc cậu tên gì chứ? Và nữ quỷ kia đã bị tiêu diệt chưa?”

 

Minh Quan thở dài lên tiếng đáp: “Hazz lúc nãy nếu một chút nữa, thì tôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t được nữ quỷ đó rồi, nhưng bởi vì cứu cậu nên tôi, đã lơ là khiến ả ta chạy mất, còn giờ e rằng khó mà bắt được ả ta, và chúng ta phải tìm ra được tung tích của ả, để tiêu diệt lại trước khi ả làm hại đến gia đình của cậu...”

 

Nghe đến đây trong sự ngạc nhiên của bản thân mình. Minh Long đã lên tiếng nói: “Vậy là bây giờ gia đình của tôi, hiện tại đang gặp nguy hiểm bởi nữ quỷ kia à?”

 

Minh Quan gật đầu trong sự trầm tư, như bảo đó là sự thật. Thì Minh Long đã lên tiếng nói: “Vậy chúng ta đừng nói nhiều ở đây nữa, chúng ta hãy mau trở về gia đình tôi đi, để có thể cứu gia đình của tôi! Trước khi có chuyện gì xảy ra ở đó, Khi nữ quỷ muốn làm hại tới họ.

 

Minh Quan cũng đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, lúc này Minh Long định dắt cậu rời đi, thì Minh Quang đã lên tiếng đáp: “Từ cậu hãy chờ tôi một chút việc, tôi giải quyết nó xong rồi sẽ đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dứt lời cậu đưa mắt nhìn chăm chăm, ả người rắn đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t kia, mà chìm trong những suy nghĩ rằng: “Ả ta thật sự vô tội, ả ta chỉ làm những gì mà ả ta, coi như là đúng đắn, vậy nên cái c.h.ế.t của ả, là một điều rất đáng buồn, ả ta không đáng bị như vậy, thế nên có lẽ là mình nên hồi sinh ả ta lại, Để Trả lại cuộc sống cho ả ta. Chứ không thể vì lợi ích của bản thân, mà làm hại một kẻ vô tội như ả được, cho dù ả là yêu tinh thì sao chứ, nó cũng có mặt tốt mà, thế nên g.i.ế.c c.h.ế.t ả là một sai lầm, bởi sự ích kỷ của bản thân mình!”

 

Nghĩ đến đây cậu quyết định hồi sinh ả người rắn trở lại, vì cảm thấy những việc mình làm là sai trái.

 

Sau đó cậu đã bứt thêm một bông hoa nữa, đặt lên người của ả ta, rồi dùng sức mạnh của bản thân mình, tạo ra để liên kết cơ thể của ả, bông hoa kia dần biến mất, lúc này ả ta cũng đã sống lại.

 

Ả bắt đầu đứng lên mà đưa mắt nhìn chăm chăm Minh Quan, rồi lên tiếng hỏi rằng: “Ngươi đã cứu ta là sao, nhưng tại sao ngươi lại cứu ta chứ? Ngươi không sợ ta sẽ g.i.ế.c ngươi sao?”

 

Cậu trước những thắc mắc của ả, cậu nở nụ cười đó, nụ cười mang vẻ hiền hòa, chẳng sợ ả một chút nào: “Tôi chính là một thầy pháp, vậy đương nhiên tôi phải biết thứ gì là đúng thứ gì là sai, thế nên trong việc g.i.ế.c c.h.ế.t cô đồng nghĩa với việc là tôi đã sai rồi, nhưng bởi vì tôi chỉ muốn cứu người nên mới làm như vậy thôi, thậm chí cô biết không? Con người ai ai cũng đều có sai lầm của mình hết, nhưng biết sửa đổi thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thỏa hơn.

 

Vậy nên sau khi cứu được người của mình, cũng như điều mà tôi muốn làm, tôi đã quyết định sẽ cứu luôn cả cô, và tôi mong rằng cô sẽ tha thứ cho tôi bởi những gì xấu xa tôi đã gây ra, khi vì đã cứu một người, mà lại tàn nhẫn như thế, bất chấp tất cả mặc kệ cho đó là sai!”

 

Cô nghe những lời này từ cậu, mà thở dài trong sự vui tươi đáp: “Hazz... Được rồi trong việc này, ta cũng có một phần lỗi, bởi vì sự ích kỷ của bản thân ta, nên mới dẫn ta đến con đường của cái chết, thậm chí sau khi cậu g.i.ế.c c.h.ế.t ta, ta cũng đã nhận ra một điều rằng, trên cuộc đời này không nên ích kỷ như thế.

 

Và giờ thì ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu, Kể từ nay ta sẽ không bao giờ hống hách kiêu căng, hay thậm chí là ích kỷ như vậy, ta cũng xin lỗi cậu rất nhiều bởi vì sự ích kỷ của chính ta!”

 

Cậu lên tiếng trả lời rằng: “Được rồi chúng ta nên kết thúc mọi ân oán ở đây, còn bây giờ thì tôi xin từ biệt cô, bởi vì tôi còn chuyện phải làm nữa.”

 

Ả đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, mà quyết định cho cậu rời đi, nhưng trước khi cậu rời đi ả đã nói với cậu rằng: “Này nếu như có chuyện gì xảy ra với ngươi, thì lúc đó ngươi hãy gọi tên ta, tên của ta là Bạch Liên ta sẽ đến để giúp đỡ ngươi, xem như là báo đáp ơn tình ngươi cứu ta một mạng vậy!”

 

Cậu đáp: “Được tôi sẽ ghi nhớ lời của cô Bạch Liên, thậm chí cảm ơn cô rất nhiều!”

 

Dứt lời cậu cũng đã rời đi trong ánh mắt của cô nhìn chăm chăm cậu, rồi lại thở dài đáp: “Hazz ta không ngờ rằng ông trời, lại làm như thế này khi cho ta gặp hắn, để ta nhận ra những sai lầm của chính mình! Hơn hết bây giờ ta đã phải nợ hắn một ân tình rồi!”

 

Nói rồi ả ta cũng tan biến vào trong không trung, mọi thứ giờ đây tĩnh lặng, với những đóa hoa đủ màu ở đó mà thôi.

 

Còn trên con đường của hai người đàn ông đang đi, lúc này Minh Long đã lên tiếng hỏi Minh Quan rằng: “Này anh đúng thật là đỉnh, khi có những sức mạnh như vậy, và anh có thể dạy cho tôi một ít được không? Tôi cũng muốn có một chút sức mạnh, để có thể bảo vệ được bản thân mình, thậm chí là bảo vệ người thân nữa chứ?”

 

Minh Quan nghe những lời ngốc nghếch mà cậu vừa nói, chốc lát liền mỉm cười lên tiếng bảo: “Hazz...Được rồi tôi sẽ dạy phép thuật cho cậu, nhưng cậu hãy chờ sau này đi! Và đến giờ tôi vẫn chưa biết cậu là ai? Cậu bao nhiêu tuổi vậy chứ? Cậu có thể cho tôi biết để tiện xưng hô không?”

 

Minh Long nở nụ cười rạng rỡ trên môi, nó giống như những đóa hoa hồng vậy, mang theo vẻ đẹp yêu kiều, cậu lên tiếng đáp: “Tôi tên là Minh Long, năm nay tôi đã 14 tuổi rồi, nhìn anh có vẻ lớn hơn tôi nhỉ?”

 

Tài

Minh Quan bật cười đáp: “Phải tôi lớn hơn cậu 1 tuổi đó, và chúng ta là dòng họ với nhau, nên hãy gọi nhau là anh em nhé! Còn giờ tôi sẽ bảo vệ người em như cậu, thậm chí là cả gia đình của cậu nữa!”

 

Cậu với vẻ hồn nhiên ngây thơ đáp, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy tay của anh: “Vâng tôi cảm ơn anh rất nhiều, thậm chí tôi cảm thấy rất vui, khi không những có một người anh vô cùng mạnh mẽ tài năng như vậy, mà còn có thể cứu cả gia đình của tôi nữa, tôi thật tình rất cảm ơn anh, và tôi rất quý trọng anh!”

 

Anh nghe những lời khen này, mà bật cười trong sự đỏ bừng của khuôn mặt, bởi vì sự ngại ngùng của mình. Sau đó anh đáp rằng: “Thôi cậu đừng làm như vậy nữa, khi tỏ vẻ tâng bốc, thậm chí là cảm ơn tôi làm gì, bởi đây là việc tôi nên làm mà!”