Mục Dã muốn gặp tôi một lần, nói rằng có chuyện rất quan trọng cần nói. Tôi đồng ý.
Cách nhau một lớp kính dày, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Trong thoáng chốc, tôi bỗng nhớ lại ba năm trước, khoảnh khắc hắn khóc tiễn tôi ở sân bay.
Chớp mắt một cái, mọi thứ đã đổi thay.
Chàng trai từng tuấn tú tinh tế năm nào, giờ đây cạo đầu húi cua, đôi mắt đã sớm u tối, gương mặt chỉ còn lại sự tê dại, thoáng chốc trông như già đi mười tuổi.
Hắn nắm chặt ống nghe, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên đáng sợ.
Vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.
"Lan Lan, anh thực sự biết sai rồi..."
Tôi im lặng, nhưng hắn đã tự phơi bày lòng dạ:
"Anh ghen tị với em. Em là con cưng của trời, còn anh chỉ là một đứa con riêng. Mỗi lần em bảo vệ anh, anh đều thấy nhục nhã, như thể lòng tự trọng của anh bị chà đạp. Em càng đối tốt với anh, anh lại càng tự ti, càng trở nên u ám và méo mó hơn..."
"Anh muốn chứng minh rằng không có em, anh sẽ sống tốt hơn. Anh thực sự đã sai lầm đến mức không thể tha thứ, anh..."
Hắn đã khóc đến nghẹn ngào, từng câu nói đứt quãng, rời rạc.
"Anh biết em không tin, nhưng anh thực sự yêu em..."
Tôi nhàn nhạt cười: "Đừng nói mấy lời này nữa, tôi nghe thấy ghê tởm."
Hắn cúi đầu, nghẹn ngào rất lâu, rồi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
"Anh hiểu rồi. Anh cũng hy vọng lần gặp cuối cùng này có thể để lại cho em một ấn tượng tốt hơn một chút."