Yêu Người Thầm Lặng

Chương 2



2

Buổi tiệc đón gió vẫn diễn ra sôi nổi dù thiếu vắng Mục Dã và Mạc Ngôn Hoan.

Một cậu bạn đã ngà ngà say, ngước mắt nhìn những chiếc ghế trống, rồi lẩm bẩm, giọng có chút kéo dài vì men rượu:

“Sao hơn nửa tiếng rồi mà họ vẫn chưa xuống nhỉ?”

Câu nói ấy khiến cả căn phòng chợt lặng đi. Mọi ánh mắt vô thức đổ dồn về phía tôi, chất chứa những điều khó nói thành lời.

Đúng lúc này, hai người họ cuối cùng cũng xuất hiện.

Mạc Ngôn Hoan môi sưng đỏ, gương mặt ửng hồng. Ánh mắt cô ta lảng tránh, thấp thoáng vẻ ngượng ngùng.

Những dấu hôn đỏ ửng trên cổ cô ta trông vô cùng chói mắt.

Mục Dã thì thản nhiên như không, khóe môi còn vương chút ý cười. Hai cúc áo sơ mi bung ra, để lộ vài vết cào mờ nhạt trên da

Những người có mặt ở đây không ai là kẻ ngốc, tất cả đều ngầm hiểu họ vừa làm gì.

Tần Ngọc Châu giận đến mức không nhịn được, chỉ thẳng vào họ mà mắng: "Hai người điên rồi à? Coi chỗ này là khách sạn tình thú chắc?!"

Mạc Ngôn Hoan chớp mắt, hàng mi khẽ run, ánh nhìn lảng tránh, trong đôi mắt thấp thoáng chút nước mờ nhạt.

Cô ta nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, bọn tôi... chỉ là không kiềm chế được."

Câu sau rõ ràng là nhắm vào tôi, trong đáy mắt lộ ra sự kiêu ngạo không chút che giấu.

Mục Dã lập tức đứng chắn trước cô ta, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt lấy tôi.

Tôi còn chưa mở miệng, anh ta đã mặc nhiên cho rằng tôi đang nhắm vào cô ta.

Giọng anh ta trầm xuống, mang theo chút khó chịu: "Khương Lan, chỉ là mượn phòng khách của em thôi, có cần làm lớn chuyện vậy không?"

Không khí bỗng chốc đặc quánh, như thể mùi thuốc s.ú.n.g lặng lẽ lan ra, chẳng ai dám lên tiếng.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta vài giây, sau đó thản nhiên rút điện thoại ra.

"Alo, là bên môi giới nhà đất đúng không?"

"Vừa nãy có hai con ch.ó hoang xông vào, không biết liêm sỉ mà bày trò bẩn thỉu. Ghê tởm muốn chết."

"Phiền bạn đăng tin rao bán giúp tôi. Cảm ơn."

Cả căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.Vài giây sau—

"Phụt——" Có người không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Tần Ngọc Châu che miệng cười khúc khích, còn giơ ngón tay cái với tôi, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Những người khác cũng như đang xem một vở kịch hay, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ rõ sự thích thú.

Mạc Ngôn Hoan sụt sịt, dáng vẻ như thể vừa phải chịu một nỗi nhục nhã không sao nuốt trôi.

Còn Mục Dã thì đứng sững tại chỗ, gương mặt lạnh băng. Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới gằn giọng lên tiếng

"Lan Lan, em... có ý gì?"

Tôi khẽ cong môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, chẳng buồn che giấu.

"Chỉ có chó hoang mới không biết phân biệt chỗ nào bẩn thỉu mà nhào vào."

"Thảo nào, người ta lại gọi anh như thế."

Tôi cố tình bồi thêm một nhát dao, chọc thẳng vào vết thương sâu nhất của anh ta—để nỗi nhục này, anh ta mãi mãi không thể quên.

Quả thật, trong mắt anh ta, cơn giận dữ như ngọn lửa cuộn trào, huyết quản trên trán và cánh tay căng lên, như thể cơn thịnh nộ sắp sửa bùng nổ.

Tôi khẽ nhếch môi, thậm chí còn cười nhẹ đầy hài lòng: "Sao? Tôi nói sai à?"

"Chát——"

Ngay khi cú tát giáng xuống, một bên mặt tôi bỏng rát, tai ù đặc, âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt trong chốc lát.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp bàn tay anh ta vẫn lơ lửng giữa không trung, còn trong mắt là sự hoang mang xen lẫn bối rối.

Môi anh ta khẽ run rẩy: "Lan Lan, anh..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không cho anh ta cơ hội nói thêm, dứt khoát vớ lấy chai rượu trên bàn, thẳng tay ném về phía anh ta.

Cả căn phòng lặng như tờ.

Mạc Ngôn Hoan thét lên thất thanh, chẳng buồn giả vờ thanh thuần vô tội nữa, giọng nói the thé, chói tai đến cực điểm.

Mục Dã ch.ế.t trân tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào tôi, như thể không tin nổi những gì vừa xảy ra.

M.á.u từ trán anh ta rỉ xuống, kéo thành một vệt dài trên gương mặt tái nhợt. Nhưng anh ta không gục ngã.

Tôi lạnh lùng bước lên trước, giơ tay— “Chát!” Lại thêm một cái tát giáng thẳng xuống.

Chúng tôi đã bên nhau nhiều năm, trong mắt anh ta, tôi luôn là người dịu dàng và nhẫn nhịn.

Nhưng anh ta quên mất rồi, quên tôi của những năm tháng ấy—cô bé không ngại lao vào đánh trả những kẻ từng bắt nạt anh ta.

Tôi, Khương Lan, chưa bao giờ là kẻ chịu thiệt. Và càng chưa từng do dự khi báo thù.

“Những gì anh làm hôm nay, tôi sẽ nói với bác Mục.”

“Tôi xem thử, không có tôi, anh còn là gì nữa?”

Giọng tôi lạnh băng, chẳng vương chút cảm xúc hay lưu luyến nào.

Vừa quay người định rời đi, cổ tay bỗng bị siết chặt.

Mắt anh ta đỏ ngầu, môi trắng bệch, run rẩy mấp máy:

“Em… không cần anh nữa sao?”

Tôi nhướng mày, nhìn anh ta như thể đang nghe một câu chuyện nực cười: “Tại sao tôi lại cần một củ dưa héo? Anh tưởng tôi là người thu mua phế liệu à?”

Anh ta đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

Tần Ngọc Châu khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

“Giả vờ đáng thương cho ai xem đây? Lan Lan chẳng lẽ không biết anh đã ngoại tình từ lâu rồi sao?”

“Học muội tốt của anh theo dõi Lan Lan suốt bao năm, ngày nào cũng khoe mẽ tình cảm của hai người. Tôi thật sự cảm động ch.ế.t mất với đống cơm chó miễn phí này luôn đấy!”

Sắc mặt Mạc Ngôn Hoan lập tức tái mét, giọng cô ta lạc đi: “Không, cô nói bậy! Tôi không có!”

Cô ta hoảng hốt nắm lấy tay Mục Dã, nước mắt lưng tròng: “A Dã, em chỉ là quá thích anh nên mới muốn lưu giữ những khoảnh khắc đó… Chứ không phải cố tình để chị Lan thấy đâu!”

Mục Dã nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn không đẩy tay cô ta ra.

Xung quanh, ánh mắt mọi người đều ngập tràn sự khinh bỉ.

Tôi chậm rãi vỗ tay, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Tôi lắp camera khắp nhà rồi, ai cần video thì cứ inbox cho tôi.”

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Tiếng cười khúc khích vang lên khắp phòng, ánh mắt mọi người tràn đầy vẻ chế giễu và khinh bỉ.

Tôi vẫn cười, nhưng trong mắt chẳng hề có chút tia đùa cợt nào.

Đôi chó hoang này dám giở trò ngay trên địa bàn của tôi sao?

Tôi là đại tiểu thư nhà họ Khương.

Còn Mục Dã, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, kẻ từng bị người đời khinh rẻ.

Không có tôi, làm gì có anh ta của ngày hôm nay?

Mục Dã đỏ ngầu mắt, chăm chăm nhìn tôi, vệt m.á.u trên trán vẫn chậm rãi nhỏ xuống.

Biểu cảm anh ta trông thê lương, như thể vừa bị cả thế giới ruồng bỏ.

Bây giờ, anh ta trông chẳng khác gì ba năm trước, vào ngày chúng tôi chia tay ở sân bay.

Hồi đó, anh ta ôm chặt lấy eo tôi,

đôi mắt đỏ hoe, không ngừng hỏi đi hỏi lại rằng tôi có quay lại không.

Tôi kiên nhẫn đáp: "Sẽ quay lại."

Không ai ngờ, chỉ ba năm ngắn ngủi, mọi thứ đã đổi thay.

Người vẫn là người, nhưng chẳng còn là người xưa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com