Vừa quay người định rời đi, cổ tay bỗng bị siết chặt.
Mắt anh ta đỏ ngầu, môi trắng bệch, run rẩy mấp máy:
“Em… không cần anh nữa sao?”
Tôi nhướng mày, nhìn anh ta như thể đang nghe một câu chuyện nực cười: “Tại sao tôi lại cần một củ dưa héo? Anh tưởng tôi là người thu mua phế liệu à?”
“Giả vờ đáng thương cho ai xem đây? Lan Lan chẳng lẽ không biết anh đã ngoại tình từ lâu rồi sao?”
“Học muội tốt của anh theo dõi Lan Lan suốt bao năm, ngày nào cũng khoe mẽ tình cảm của hai người. Tôi thật sự cảm động ch.ế.t mất với đống cơm chó miễn phí này luôn đấy!”
Sắc mặt Mạc Ngôn Hoan lập tức tái mét, giọng cô ta lạc đi: “Không, cô nói bậy! Tôi không có!”
Cô ta hoảng hốt nắm lấy tay Mục Dã, nước mắt lưng tròng: “A Dã, em chỉ là quá thích anh nên mới muốn lưu giữ những khoảnh khắc đó… Chứ không phải cố tình để chị Lan thấy đâu!”
Mục Dã nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn không đẩy tay cô ta ra.
Xung quanh, ánh mắt mọi người đều ngập tràn sự khinh bỉ.
Tôi chậm rãi vỗ tay, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi lắp camera khắp nhà rồi, ai cần video thì cứ inbox cho tôi.”
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Tiếng cười khúc khích vang lên khắp phòng, ánh mắt mọi người tràn đầy vẻ chế giễu và khinh bỉ.
Tôi vẫn cười, nhưng trong mắt chẳng hề có chút tia đùa cợt nào.
Đôi chó hoang này dám giở trò ngay trên địa bàn của tôi sao?
Tôi là đại tiểu thư nhà họ Khương.
Còn Mục Dã, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, kẻ từng bị người đời khinh rẻ.
Không có tôi, làm gì có anh ta của ngày hôm nay?
Mục Dã đỏ ngầu mắt, chăm chăm nhìn tôi, vệt m.á.u trên trán vẫn chậm rãi nhỏ xuống.
Biểu cảm anh ta trông thê lương, như thể vừa bị cả thế giới ruồng bỏ.
Bây giờ, anh ta trông chẳng khác gì ba năm trước, vào ngày chúng tôi chia tay ở sân bay.
Hồi đó, anh ta ôm chặt lấy eo tôi,
đôi mắt đỏ hoe, không ngừng hỏi đi hỏi lại rằng tôi có quay lại không.
Tôi kiên nhẫn đáp: "Sẽ quay lại."
Không ai ngờ, chỉ ba năm ngắn ngủi, mọi thứ đã đổi thay.