Hạ Hành Kiêu phải ra nước ngoài công tác một thời gian.
Hộ chiếu của tôi xảy ra vấn đề, không thể đi cùng anh.
Bởi vì không biết nguy hiểm sẽ xuất hiện khi nào, tôi lại cảm thấy bồn chồn không yên.
“Không đi không được sao?”
“Dự án này rất lớn, anh cần tự mình ra mặt!”
“Vậy anh chú ý an toàn, nhớ mang theo bảo tiêu, ở nước ngoài được mang súng, anh để bọn họ vũ trang toàn diện nhé?”
“Ừ! Chờ anh về…”
Tôi lập tức che miệng anh: “Đừng nói trước điều gì!”
Tôi buông tay ra, anh cúi đầu hôn tôi.
Một nụ hôn triền miên lưu luyến.
“Anh Hành Kiêu a, em nghĩ… em…”
“Không còn thời gian nữa!”
Tôi chỉ có thể lưu luyến không rời buông anh ra.
Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu mê muội trầm luân vào anh.
Sau khi Hạ Hành Kiêu lên đường, Tạ Nam Huân vậy mà không có ý muốn ra nước ngoài.
Có lẽ chuyến đi này không có chuyện gì xảy ra đi?
Nhưng không ngờ tới chính là, người gặp nguy hiểm lại là tôi.
Tạ Nam Huân vậy mà cùng Triệu Đông Thần trong ứng ngoại hợp bắt cóc tôi.
Tạ Nam Huân ra lệnh với Triệu Đông Thần: “Anh thay tôi g.i.ế.c cô ta đi!”
Kịch bản ơi là kịch bản! Bước xuống đây mà xem, làm ơn phân biệt giùm!!!
Cô ta đã hắc hoá đến mức này rồi, còn không mau thu hồi lại hào quang nữ chính đi?
Theo lý mà nói, Triệu Đông Thần không dám đi trêu chọc Hạ Hành Kiêu.
Trừ khi, vị thái tử gia hắc đạo này muốn dùng tôi để áp chế Hạ Hành Kiêu, rồi sau đó mới hạ tử thủ.
Không cần cái kịch bản c.h.ế.t tiệt kia nữa, tôi tự đoán ra rồi.
Lần nguy hiểm đến tính mạng này của anh, lại là do một tay nữ chính sắp đặt ra.
Ta Nam Huân thấy Triệu Đông Thần đứng im không làm gì, vênh mặt hất hàm sai khiến:
“Còn thất thần gì nữa, mau ra tay đi!”
Triệu Đông Thần mỉm cười, nhấc chân đạp Tạ Nam Huân bay ra ngoài.
Tạ Nam Huân ôm bụng đau đớn, phun ra một ngụm máu, khó khăn nói:
“Anh… Anh không phải yêu tôi à?? Vì sao… sao lại???”
Triệu Đông Thần trên mặt có một vòng đinh, lè lưỡi, trên luỡi cũng có khuyên.
Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.
“Ai nói ông đây yêu cô?”
“Chỉ có một chút hứng thú, muốn chơi qua đường thôi!”
Theo dõi chúng tớ tại Facebook: Hải Đường nè hoặc Tiktok: haiduong.08 để đọc thêm nhiều truyện hợp gu nữa nhé!!! QvQ
Sắc mặt Tạ Nam Huân trắng bệch, lúc này mới ý thức được mình đã dây vào loại người nào. Nhưng cô ta vẫn không chịu chấp nhận sự thật.
“Không… không thể nào! Anh đang dùng kế lạt mềm buộc chặt, đúng không?”
Tôi cười lạnh, đ.â.m thủng bong bóng ảo tưởng của cô ta:
@HảiĐườngNè
“Cô tưởng mình là tiên nữ giáng trần chắc? Ai gặp cũng phải yêu, phải c.h.ế.t vì cô à?”
“Triệu Đông Thần bị Hành Kiêu đè ép suốt bao năm, bao nhiêu phi vụ không thể ra mặt làm. Bây giờ cô tự đưa cơ hội tới cửa, hắn không nhân lúc này ra tay, thì đúng là không phải hắn rồi.”
“Cái thứ tình yêu cô mơ tưởng, nó chẳng đáng một xu. Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.”
Triệu Đông Thần bước đến, nâng cằm tôi lên, khóe môi cong thành một nụ cười đầy thú vị.
“Cô cũng thông minh đấy.”
Tôi tiếp tục:
“Cho nên, loại người như Hành Kiêu, làm sao có thể để ý đến tôi?”
“Tôi chỉ là một con chim hoàng yến được hắn nuôi suốt ba năm qua, hắn chán lúc nào cũng có thể bỏ đi lúc đó.”
“Chi bằng anh thả tôi ra, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói, Hành Kiêu sẽ không động đến anh.”
Triệu Đông Thần cười phá lên:
“Không, hắn yêu cô.”
Tôi phản bác ngay:
“Không, hắn không yêu tôi.”
Đúng lúc này, cửa sắt từ từ mở ra.
Hạ Hành Kiêu một thân áo đen, đơn độc bước vào.
Triệu Đông Thần bật cười, ánh mắt sáng rực như thể vừa xác nhận được điều mình muốn thấy.
“Nhìn xem, hắn yêu cô thật rồi!”
16
Bên phía Triệu Đông Thần có ít nhất ba mươi… không, phải hơn bốn mươi gã đàn ông vạm vỡ, tay kín hình xăm.
Xong rồi.
Lần này c.h.ế.t chắc rồi.
Tôi nghiến răng mắng thầm:
“Hành Kiêu, sao tự nhiên lại tụt IQ thế này?! Anh mà không đến, tôi còn có thể lén tìm cách thoát! Giờ anh đến rồi, chúng ta cùng toi mạng rồi!”
Triệu Đông Thần cười âm u:
“Là tôi nói với hắn, đúng mười giờ phải có mặt. Mỗi phút trễ, tôi sẽ cắt đi một ngón tay của cô.”
“Hắn ngồi chuyên cơ bay thẳng về, đúng giờ không sai một giây.”
Tôi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Hành Kiêu.
Đồ ngốc.
Vì tôi mà làm chuyện liều lĩnh như vậy, đáng sao?
Hạ Hành Kiêu bình thản châm một điếu thuốc, mắt liếc xuống đồng hồ, giọng điệu trầm ổn như không có chuyện gì.
“Thả cô ấy ra.”
Triệu Đông Thần như nghe được trò đùa nực cười nhất thế gian, phá lên cười điên loạn.
“Hạ Hành Kiêu, giờ mày chính là con cá nằm trên thớt của tao, còn tỏ vẻ bình tĩnh cái gì?”