Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 2



Tô Minh Họa không phải kẻ có tính nhẫn nhịn. Nàng lập tức tháo thanh trường kiếm bên hông xuống, nện thẳng lên bàn, mạnh đến mức làm xấp bài bạc rơi tung tóe.

"Đánh bạc mà cũng gọi là bận rộn sao? Ngươi không biết tông quy cấm đánh bạc ư? Mau chóng làm việc đi!"

Tân Tử Bách hất xấp bài bạc xuống bàn, cười nhạt: "Tô Minh Họa, ngươi muốn gây sự phải không? Ta đã không thể đánh lại Phương Dao, chẳng lẽ còn phải sợ ngươi sao?"

Lúc này một tiểu đệ tử ngồi đối diện cửa điện chợt nhìn thấy Phương Dao.

Nàng vận bạch y, dáng người cao gầy thẳng tắp, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau. Làn da trắng ngần, mắt phượng sắc bén, khí chất tựa hoa mai trong tuyết, như trăng sáng phản chiếu trên mặt hồ băng, khiến người ta chẳng dám tiến lại gần.

Giờ phút này, nàng đang khẽ nhíu mày, lạnh lùng quan sát trò hề bên trong điện.

Nhìn thấy dung nhan lạnh băng của Phương Dao, tiểu đệ tử kia còn sợ hãi hơn cả khi diện kiến chưởng môn. Tay hắn run rẩy, làm rơi hết bài bạc, lắp bắp nhắc nhở:

"Sư... sư huynh, có người đến."

Tân Tử Bách xoay đầu lại, vừa nhác thấy Phương Dao, nụ cười cợt nhả trên môi lập tức đóng băng.

Hắn gần như theo bản năng vội vã giấu xấp bài cửu trên bàn. Phương Dao nhìn hành động luống cuống của Tân Tử Bách, lạnh lùng cất lời: "Đúng là núi không có hổ, khỉ xưng vương."

Chưởng môn đang bế quan thanh tu, Thôi trưởng lão xuất môn lo liệu vật phẩm trọng yếu, Ô trưởng lão vẫn còn du ngoạn chưa quay về, Cảnh trưởng lão lại đang xuống núi chiêu nạp đệ tử. Hiện tại trong tông môn không có ai chủ trì đại cục, nếu không Tân Tử Bách dù có mười lá gan cũng chẳng dám càn rỡ đến thế.

"Tốt nhất là ngươi đừng xen vào việc của ta." Bị bắt tại trận, Tân Tử Bách vẫn cố chấp muốn đối đầu. Hắn ngẩng cao cổ, hất hàm đầy vẻ thách thức: "Chớ bận tâm đến nàng ta, chơi tiếp đi..."

Lời còn chưa dứt, đám đệ tử bên cạnh đã nhao nhao quỳ rạp xuống đất.

Có người thấp giọng khuyên: "Đại sư tỷ xưa nay ghét nhất kẻ phá vỡ tông quy, chúng ta bây giờ nhận tội vẫn còn kịp lúc."

Sắc mặt Tân Tử Bách tối sầm lại.

Thật nực cười! Kẻ như hắn há lại phải cúi đầu nhận lỗi trước Phương Dao? Bảo hắn sau này làm sao quản thúc người dưới trướng nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Dao lạnh giọng tuyên bố: "Điều thứ ba mươi lăm trong tông quy, nghiêm cấm đánh bạc trong tông môn, kẻ vi phạm sẽ chịu năm mươi roi phạt."

"Hừ! Ngươi định dọa dẫm ai? Ta không tin ngươi dám ra tay thật!"

Lời còn chưa dứt, Tân Tử Bách đã bị hất văng ra ngoài tựa bao cát, rơi mạnh xuống nền đất lạnh.

Tay chân hắn bị trói chặt bằng Cấm Tiên Tác được linh lực quán chú, không thể nhúc nhích, chẳng khác nào một con tằm bị cuốn kén, giãy giụa vô vọng.

Hắn xưa nay ở trong tông môn vốn quen thói ngang ngược càn rỡ, há từng chịu nhục nhã đến vậy. Tân Tử Bách trong lòng vừa phẫn uất vừa xấu hổ, tức thì lớn tiếng gào thét:

"Phương Dao! Ngươi thật sự cả gan ra tay với ta sao? Chúng ta đều là đệ tử thân truyền, ngươi dựa vào lẽ gì mà dám làm vậy?"

"Điều thứ bảy mươi chín trong tông quy, nếu tông môn không có chưởng môn hay trưởng lão chủ trì sự vụ, đệ tử thân truyền có quyền tạm thời chấp chưởng pháp luật tông môn."

Phương Dao khẽ nghiêng đầu, lạnh lùng bảo Tô Minh Họa: "Đi lấy roi."

"Tuân lệnh."

Tô Minh Họa vừa dứt lời, năm giây sau roi đã được đặt vào tay Phương Dao.

"Lại nhanh đến thế?" Phương Dao khẽ chau mày, có chút bất ngờ.

"Ta dùng hai tấm phù truyền tống." Tô Minh Họa cười khúc khích.

Khóe miệng Tân Tử Bách khẽ co giật.

Lại dùng phù truyền tống chỉ để lấy một chiếc roi sao? Hai nữ nhân này rõ ràng là cố ý làm khó dễ hắn!

Roi vừa đặt vào tay, Phương Dao không nói thêm lời nào, lập tức bắt đầu thi hành gia pháp. Nàng vung roi dứt khoát, giáng xuống một đòn chí mạng, Tân Tử Bách gào thảm thiết như loài heo bị chọc tiết.

---