Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 24:



Tô Minh Họa đã tinh mắt phát hiện ra ngọc bài truyền âm trong tay nhị sư huynh hoàn toàn chẳng hề phát sáng.

Trong ba người, đã có một người bị đánh đến phải cao chạy xa bay. Ánh mắt Phương Dao lại lướt qua hai người kém may mắn còn lại là Tô Minh Họa và Cảnh Úc. Sau một thoáng ngưng đọng, nàng cất tiếng gọi: "Cảnh Úc, ngươi lên đây."

Bản mệnh kiếm của Cảnh Úc là một cặp đoản kiếm, một thanh có tên Toái Tinh, thanh kia gọi là Phần Nguyệt. Kiếm pháp của hắn chú trọng vào tốc độ cùng thân pháp linh hoạt, vì thế trong số ba sư huynh muội, mỗi lần tỷ thí với Phương Dao, hắn thường là người cầm cự được lâu nhất.

Cảnh Úc lật mình nhảy lên lôi đài, trái lại, vẻ mặt lại vô cùng hăng hái: "Sư tỷ, lần này chúng ta tỷ thí thế nào?"

Những ngày Phương Dao bế quan tu luyện, hắn cũng không dám lơ là mà chăm chỉ khổ luyện, hôm nay muốn khiến sư tỷ phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

Nơi cách lôi đài chẳng bao xa, giữa khóm cỏ rậm, hai tiểu oa nhi đang ẩn mình sau khóm cây cao ngang thân, bàn tay nhỏ xíu khẽ vạch tán lá, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn về phía lôi đài.

Lăng Vân Phong nối liền với chủ phong, đường đi chẳng bao xa. Hai huynh muội hỏi thăm đường đi mỗi khi gặp người, lại có đệ tử tốt bụng dùng phi kiếm đưa chúng đi một đoạn, chẳng mấy chốc đã đến nơi này.

"Ca ca, mẫu thân đang giao đấu phải không?" Phương Viên thủ thỉ hỏi huynh mình.

Dù Phương Chính chỉ sinh sớm hơn muội ấy nửa tuần trà, nhưng muội ấy luôn cảm thấy ca ca am hiểu rộng rãi, gặp chuyện gì cũng vô thức tìm huynh hỏi han.

"Chắc là vậy, bọn họ đều cầm kiếm cả."

Kiếm quang trắng xóa, dưới ánh dương quang chói chang, tựa hồ muốn lóa mắt người xem. Phương Chính bất giác nín thở, trong lòng thoáng dấy lên sự căng thẳng khôn tả.

Hai huynh muội đều có chút lo lắng, không biết mẫu thân có giành phần thắng chăng? Có bị thiệt thòi hay không?

"Chúng ta có nên lên giúp sức không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Chính trầm ngâm suy tư một lát, lắc đầu đáp lời: "Cứ xem trước đã, chúng ta chỉ thêm cản trở cho mẫu thân mà thôi."

Trên lôi đài, Phương Dao hỏi Cảnh Úc: "Ngươi còn nhớ chiêu thứ mười chín trong Linh Tiêu kiếm pháp chứ?”

"Kiếm pháp do bổn tông sáng tạo, lẽ nào đệ lại quên được?”

"Ừm, lát nữa ta sẽ đứng yên bất động, ngươi dùng chiêu đó đánh ta."

Trong lòng Cảnh Úc dẫu có đôi phần nghi hoặc vì sao sư tỷ lại nhất định muốn hắn thi triển chiêu thứ mười chín, song vẫn tuân lệnh mà làm theo.

Linh Tiêu kiếm pháp là kiếm pháp phổ thông mà đệ tử bổn môn thường luyện, nhập môn tuy dễ, nhưng để tinh thông lại cực kỳ khó khăn. Trong đó chiêu thứ mười chín là chiêu thức khó nhất, cũng có uy lực lớn nhất.

Cảnh Úc thi triển chiêu thứ mười chín bằng hai đoản kiếm, uy lực càng thêm bội phần. Mũi kiếm vẽ ra nửa vòng cung, thế như quét ngang bốn phương tám hướng. Hắn tưởng rằng Phương Dao sẽ thoái lui né tránh, nào ngờ nàng lại giơ kiếm đón đỡ.

Thân pháp Phương Dao cực kỳ mau lẹ, thoắt ẩn thoắt hiện như ma ảnh biến ảo, thoáng chốc đã kề sát bên hắn. Thời gian dường như bị kéo dài ra mấy lần, thân ảnh mảnh mai của nàng lướt vụt qua Cảnh Úc.

Hắn chỉ kịp nhìn thấy đuôi mắt lạnh như sương giá của nàng, cùng vài sợi tóc bị gió thổi tung lên, kế đó, nơi hổ khẩu chợt tê dại, tựa hồ bị chuôi kiếm giáng trúng, đôi đoản kiếm liền tuột khỏi tay.

"Đinh!"

Đoản kiếm Phân Nguyệt ở tay trái bị chấn văng lên không trung, rơi xuống đất rồi trượt dài mấy trượng.

Cảnh Úc ngẩn người tại chỗ, Tô Minh Họa dưới đài cũng ngỡ ngàng trợn mắt.

Chiêu thứ mười chín vừa khó vừa mạnh, mà lại bị đại sư tỷ phá giải trong một chiêu duy nhất? Nàng ta thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đại sư tỷ ra tay thế nào!

---