Sau khi Phương Dao bế hai đứa trẻ rời đi, Cảnh Úc liền thất thần, tâm trí không yên, buồn bã vô cùng.
Tô Minh Họa giao thủ với hắn mấy chiêu, thấy Cảnh Úc tâm thần bất định cũng mất hứng luận bàn. Nhìn trời đã về chiều, bèn cùng hắn ngự kiếm hồi phủ.
Lúc bay ngang qua viện của Tạ Thính, ánh mắt Cảnh Úc không ngừng liếc xuống phía sân viện bên dưới.
Cửa viện hai tầng khép hờ, hé lộ ánh nến mờ ấm áp. Bên trong truyền đến mùi cơm canh thơm lừng cùng tiếng chuyện trò râm ran, xen lẫn cả tiếng trẻ nhỏ cười đùa vui vẻ.
Tô Minh Họa liếc nhìn tiểu sư đệ đang bày ra vẻ mặt cô quạnh, không khỏi cất lời khuyên nhủ: "Đại sư tỷ nay đã có gia thất, ngươi nên thu lại tâm tư đi thôi."
Cảnh Úc cứ ngỡ mình che giấu khéo léo, nào ngờ lại bị người ta nói toạc ra ngay trước mặt.
Hắn giả vờ thản nhiên: "Chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi, nhiều lắm sống được trăm năm. Đến lúc đó, đại sư tỷ lại chẳng phải sẽ độc thân ư?"
Tô Minh Họa cười lớn: "Ngươi nghĩ cũng thật lạ lùng, nhưng nghĩ vậy cũng không sai. Chỉ sợ ngươi khổ cực đợi trăm năm, đến lúc đó đại sư tỷ vẫn chẳng thèm để mắt tới ngươi."
Tiểu sư đệ này tuy tướng mạo không tệ, nhưng so với phàm nhân kia vẫn còn kém một bậc. Tô Minh Họa vốn quen nói thẳng, lời nào lời nấy đều đ.â.m trúng tâm can người khác, chẳng chút kiêng nể.
Sắc mặt Cảnh Úc trầm hẳn xuống, ném lại một câu "Không cần ngươi lo" rồi liền phi thân hạ kiếm, trở về viện mạnh tay đóng sầm cửa lại.
"Chậc, quả nhiên cứng đầu." Tô Minh Họa lắc đầu than nhẹ, rồi cũng xoay người trở vào phòng.
Một tiểu đệ tử mang tới hai món mặn là vịt quay da giòn và cá chép hầm xì dầu.
Vịt quay da vàng óng, giòn rụm, thoạt nhìn đã thấy ánh mỡ bóng bẩy; trên món cá hầm là lớp nước sốt sánh mịn màu nâu đỏ, chỉ ngửi qua đã biết hương vị đậm đà, khó cưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Dao nhìn hai món mặn, trong lòng không khỏi lấy làm lạ. Đồ ăn trong tông môn xưa nay đều thanh đạm, hiếm khi có thịt cá thịnh soạn thế này.
"Mẫu thân, sao người không dùng bữa vậy ạ?"
A Viên thấy Phương Dao chưa động đũa liền nhanh tay xé một cái đùi vịt quay đưa tới trước mặt nàng: "Mẫu thân, người dùng đùi vịt này đi ạ."
Phụ thân và ca ca đều thích ăn cá hơn, cả đĩa vịt quay này xem như của tiểu nữ, nên tiểu nữ không ngần ngại chia đùi vịt mình thích nhất cho mẫu thân.
Phương Dao nhìn cái đùi vịt bóng lưỡng trong tay A Viên, lòng hơi ngần ngại. Nàng nhập môn từ nhỏ, sớm đã quen ăn uống thanh đạm, thật sự không mấy thèm những món như vậy.
Chưa kịp từ chối thì nam nhân bên cạnh đã mở miệng, ngăn cản hành động nhét đùi vịt vào tay nàng của Phương Viên: "Mẫu thân không ưa đồ mặn, con ăn đi."
"Dạ."
A Viên ngoan ngoãn rút tay về, đưa đùi vịt lên miệng cắn một miếng to, mắt cong thành hình trăng lưỡi liêm. Vì có mẫu thân ở đây nên nó cố gắng kiềm chế để không để đôi tai hồ ly nhỏ bé của mình hiện ra.
Phương Dao lại nhìn sang ca ca A Chính đang lặng lẽ ăn cá. Đứa bé này dường như có chút chứng khiết phích và ám ảnh cưỡng chế, nó xếp xương cá trên bàn thành một con cá chép nguyên vẹn, trông vô cùng tỉ mỉ.
Tạ Thính dường như cũng không quá ưa thịt, chủ yếu gắp rau ăn giống nàng, thỉnh thoảng mới lấy một miếng cá nhỏ.
"A Chính và A Viên vẫn chưa quen đồ ăn trong tông môn, mấy món này là mua ở Vũ Hoa Các." Tạ Thính nói.
Phương Dao nghe đến cái tên này liền nhận ra đó là tửu lâu nổi danh nhất dưới chân núi. Cảnh Úc và Tô Minh Họa thỉnh thoảng thèm ăn cũng sẽ xuống đó dùng một bữa no nê, chỉ có nàng là chưa từng đặt chân đến dù chỉ một lần.
---