Hai đứa trẻ bị trêu chọc cũng chẳng thấy lúng túng, thậm chí còn không hiểu "tư tình" là gì, cứ thành thật đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi chậu đấu. Chúng chỉ đơn thuần là muốn chơi trò này thôi.
Tịch Tri Nam đánh giá chúng một lượt, phát hiện chuỗi hạt đeo trên cổ tay hai đứa là hạt bồ đề có hoa văn rõ ràng, mơ hồ phát ra quang mang, thoạt nhìn là món đồ có tuổi đời không nhỏ.
Mắt hắn lóe lên, cất tiếng: "Chuỗi bồ đề này cũng tạm được, nếu muốn chơi thì lấy cái này làm vật cược đi."
"Không được." Phương Viên quả quyết từ chối. Phụ thân đã căn dặn nhiều lần rằng chuỗi hạt này tuyệt đối không được tháo xuống, nếu không sẽ gây rắc rối cho mẫu thân.
Tịch Tri Nam thấy chúng từ chối thẳng thừng, vẻ mặt liền lộ vẻ chán ghét, cười khẩy mỉa mai nói: "Ba cái đồ bỏ đi cũng coi như bảo bối, cái này không được, cái kia cũng không xong. Ta thấy các ngươi chi bằng quay về b.ú sữa mẫu thân đi, trò đấu dế này không dành cho các ngươi đâu."
Hai đứa trẻ vắt óc cân nhắc hồi lâu, quả thật không có thứ gì có thể mang ra cược, nhưng chuỗi hạt bồ đề thì tuyệt đối không thể tháo.
"Nếu không chơi thì thôi ca ca, chúng ta đi." Phương Viên hoàn toàn chẳng hề bận tâm lời khích bác của Tịch Tri Nam. Nàng thầm nghĩ cùng lắm thì về nhà bảo phụ thân đóng cho một cái chậu gỗ nhỏ, nàng và ca ca vẫn có thể tự chơi, liền kéo tay ca ca xoay người bỏ đi.
Gần đây Phương Dao vẫn luôn bận rộn với việc chiêu mộ đệ tử trong tông môn, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian ghé qua Tiểu Trúc Viện dùng bữa cùng hai đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật trùng hợp, hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ chiêu mộ, Thôi trưởng lão trước đó ra ngoài thu mua tài nguyên đã kịp trở về vào sáng sớm. Ngu Vọng Khâu cùng hai vị trưởng lão, lại thêm các đệ tử thân truyền như Phương Dao đều tụ hội tại Chấp Sự Đường, chuẩn bị định đoạt danh sách đệ tử thân truyền của khóa này. Giữa đại điện đặt một khối Lưu Ảnh Thạch rộng một trượng, bề mặt sáng như gương. Phương Dao đứng bên cạnh Lưu Ảnh Thạch, thanh âm trong trẻo khải bẩm: "Lần chiêu mộ này tổng cộng thâu nạp một trăm sáu mươi lăm đệ tử. Trong đó có một trăm mười ba người mang ngũ linh căn, bốn mươi hai người mang tứ linh căn, chín người mang tam linh căn, và một người song linh căn."
Ngu Vọng Khâu nghe vậy liền nhíu chặt mày.
Theo thường lệ, những người có ngũ linh căn sẽ bị phân đến ngoại môn, chỉ từ tứ linh căn trở lên mới đủ tư cách vào nội môn. Tính cả lại, năm nay tông môn chỉ tuyển được hơn năm mươi đệ tử nội môn. E rằng nguồn sinh lực của Linh Tiêu Tông quả thực năm sau thua kém năm trước.
"Đứa bé mang song linh căn kia xuất thân ra sao?" Ngu Vọng Khâu hỏi.
"Là người của Tịch gia, có mang theo thư tiến cử của chưởng môn Đan Hà Tông."
Trưởng lão Thôi đáp lời, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho đệ tử dưới trướng dâng thư tiến cử lên Chưởng môn Ngu Vọng Khâu.
Bấy lâu nay, Trưởng lão Thôi vẫn quán xuyến tài chính cùng việc chi thu của tông môn. Chuyến này, ông dẫn theo vài đệ tử thân truyền đến Đan Hà Tông, một là để giao lưu học hỏi, hai là thu mua một số linh thảo đan dược mà Linh Tiêu Tông không có. Quan hệ giữa Đan Hà Tông và Linh Tiêu Tông vốn dĩ đã hữu hảo, phen này chưởng môn bên ấy còn đích thân mở yến tiệc khoản đãi, tiếp đón vô cùng nồng hậu. Trước lúc rời đi, chưởng môn Đan Hà Tông đã trao cho Trưởng lão Thôi một phong thư tiến cử. Bấy giờ, Trưởng lão Thôi mới hay rằng năm nay Đan Hà Tông có một đích tử muốn gửi sang Linh Tiêu Tông tu luyện.
---