Bạch Dương ngồi ngoài sân chống cằm nhìn mấy bác dọn dẹp, lạnh như thế mà mấy bác vẫn ra ngoài vừa buôn vừa cùng nhau tất bật làm đồ cúng.
Cô đem ghế ra ngoài ngõ ngồi buôn với mấy bác, hôm nay là cuối tuần hiếm hoi mà tất cả mọi người ở nhà, cho nên sáng sớm mấy cái đứa em mất dạy của cô đã dựng cả lũ dậy dọn dẹp nhà cửa, vì sao hả?
Vì tết rồi.
Bạch Dương rửa xong cái sân là ra ngồi buôn với mấy bác, may là nhà cô không có cái ghế gỗ chạm khắc cầu kì như cái ghế nhà bác Tiệp đâu nhớ, nhìn thằng cháu mới từ bển về cần mẫn thọc ngón tay vào lau từng kẽ một mà rõ khổ.
- Này bà kia ơi! Bà có muốn xong sớm còn đi mua đồ không ạ! Ba mươi tết rồi đấy mà rảnh rang vác ghế ra ngõ nhìn hàng xóm, nhà bao việc đây này.
Nhân Mã hai tay chống hông, nhìn Bạch Dương mà trông có chán không cơ chứ lại.
Vì Nhân Mã vác một đống đồ đi vứt, thấy Bạch Dương đem hẳn ghế ra ngồi buôn với mấy bác, cười như được mùa nữa chứ, rõ khổ.
Bên trong nhà cũng dọn dẹp sắp xong, bởi mỗi người một việc nên cũng nhanh, nhà thì ngày nào cũng dọn, thế mà cứ đến gần tết tổng vệ sinh nhà thì đâu đâu cũng thấy rác là thế quái nào cơ ấy.
Năm nay cả xóm vẫn như mọi năm, cúng ông công ông táo xong là cùng góp công góp sức vào gói mấy nồi bánh chưng, nhìn thế mà vui phết, nhờ nó mà mấy đứa mới biết không khí tết đoàn viên ấm áp như thế nào.
Người ta nói tết là nơi người ta trở về tổ ấm của mình, không biết từ bao giờ, đối với những đứa trẻ sống chung một khu này, đã đón với nhau không biết bao nhiêu mùa giao thừa rồi, nhưng trong tiềm thức của những người trẻ đó nơi này chính là nhà, là nơi có tiếng cười, có nước mắt, có trọn vẹn mọi cung bậc cảm xúc, cũng chính là nơi chứng kiến họ trưởng thành lên từng ngày, nơi chấp cánh cho ước mơ và hoài bão của họ, nuôi lớn những thứ tình cảm thiêng liêng mà sau này dù đi có bất kỳ nơi đâu, họ đều biết rằng sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cái cảm giác đó nữa.
Thiên Bình mang mấy câu đối đỏ ra dán ở cửa hai nhà, còn ra phụ mấy bác giăng mấy đèn nháy cho có không khí tết.
Bây giờ đứa nào cũng bận bịu việc học hành, còn cuộc sống riêng nữa, cho nên không phải lúc nào cũng ở cạnh bên nhau được, chỉ có những dịp như thế này mới đoàn tụ đông đủ, cãi nhau dăm câu có khi lại khiến cho cả đám nhớ về những năm tháng cấp ba hơn nữa.
Vì cuộc sống đứa này bận, đứa kia rảnh, đâu phải lúc nào cũng có mặt đông đủ để ngồi ăn cơm một bữa với nhau.
Đến hôm ba mươi Thiên Yết mới chịu vác mặt về, còn mấy người kia cũng bận bịu ăn tất niên với trường, với lớp, với câu lạc bộ, bạn cấp ba, rất nhiều kiểu tiệc tùng khác, nhưng sau cùng nơi cuối cùng vẫn là ngôi nhà nhỏ này, ba mươi vẫn chưa phải là tết, cho nên tối nay vừa ăn tất niên, vừa xem Táo Quân rồi cùng nhau tạm biệt năm cũ để đón chào một năm mới đến.
Dọn từ sáng sớm tới gần chưa cả lũ mới ngồi thượt ra ghế mà thở, nhìn cái nhà sạch bóng mà thỏa mãn cái lòng người.
Đồ đã cũng đã mua từ hôm qua, mấy tên con trai vẫn còn sợ tết vì lần nào đến cũng phải khuân một đống đồ về nhà, giờ còn thiếu hai cái cây để hai nhà nữa là ổn.
- Đi đi, chiều còn nấu cỗ cúng.
- Em không đi đâu, em cần ở nhà.
Sư Tử lắc đầu lia lịa, đi để nhìn mấy ông bà yêu nhau à. Cơ mà nhà này có truyền thống là đi mua cây là phải đi cả lũ cơ nhé, hay sắp tết cũng thế, nó bị thành một thói quen rồi ấy.
Không muốn thì vẫn bị kéo đi như thường.
- Chị, anh Thiên Yết nói chiều về à?
- Ừ, anh ấy sắp thi nên khá bận ấy, năm nay...tốt nghiệp mà.
Cả đám không nói gì nữa, bởi hai người họ yêu nhau nhưng lại chẳng thấy Thiên Yết về gì cả, bận bịu tới mấy cũng nên dành cuối tuần về gặp người yêu chứ, đây đến cả cuối tuần cũng còn không về, ba mươi rồi mà tận chiều mới về, thật không hiểu sao hai người họ có thể yêu nhau được mới lạ đấy.
Người học y thì mới có thể thông cảm cho Thiên Yết được, vì nhà có tận bốn người học y nên cũng hiểu đôi phần, học bình thường vốn đã vất vả, nay còn học rút gọn thì đương nhiên độ khó sẽ đòi hỏi hơn rồi.
Thiên Bình học bình thường thôi cậu đã cảm thấy ngột ngạt, huống chi là học rút gọn.
Tới chợ hoa đúng kiểu ba mươi tết cái gì cũng bán nhanh nhanh còn về quê ăn tết.
- Chị mua chậu lan đi để gần phòng khác, em có mua hoa cẩm tú cầu, và hoa thủy tiên, và cả hoa cát tường nữa, nên mua thêm hoa lan, rồi thêm chậu mai nữa là được.
Nhà này có mình Kim Ngưu thích hoa hòe, chỉ muốn khắp nhà lúc nào cũng tràn ngập hoa là hoa, hôm qua còn đi mua bao nhiêu là hoa về cắp khắp hai nhà, giờ mở cửa ra là mùi hoa tỏa ra ngào ngạt luôn ấy, may là toàn hoa dễ ngửi, không sẽ bị hắc mà chết ngạt mất.
- Được, mua luôn.
- Được cái đầu cậu ấy.
Song Ngư hẩy Nhân Mã ra, cái tên này không bao giờ có quyền lên tiếng, vì làm gì có chính kiến đâu mà hỏi, cho nên cả lũ đi một vòng rốt cuộc làm cái cành đào đá to oành, giờ mà đem cái này về giữa dòng người đông đúc này mới là nan giải này.
Đúng là con gái, nói chỉ mua một cây thôi, không mua thêm nữa đâu vì nhà nhiều hoa lắm, chẳng hiểu sao quay đi quay lại đã thấy mua thêm chậu lan hồ điệp, quất thêm chậu mai xinh xinh.
Còn mấy ông con trai đi chỉ để xách đồ, chứ chẳng dám xen vào vào làm gì.
...
Người ta bảo trẻ con thì hóng tết, vì có lì xì, còn người lớn thì không.
Bởi tết của người lớn không mang màu sắc mộng mơ, nó bận bịu và có cả nỗi vất vả, vì nó mang màu sắc của cuộc đời.
Lên ai nói trưởng thành là sướng bao giờ, sau này bọn họ mới hiểu thứ đáng sợ nhất không phải là lo sao để qua môn, cũng không phải lo người yêu giận hờn vô cớ, mà là một nỗi sợ mang tên đồng tiền...
Vì thế mà bây giờ bố mẹ vì nó mà vẫn miệt mài đi làm, chẳng còn để tâm tới tết là gì đó lớn lao nữa.
Nên trân trọng cái gì, thì nên trân trọng thôi.
...
Tới chiều Song Ngư cùng Ma Kết đem lọ lục bình ra để cắm cành đào đá.
Kim Ngưu đưa chậu mai nhỏ nhỏ đặt ở trên bàn, còn chống cằm nhìn nó một lúc.
- Mày trang trí đi Nhân Mã, anh không dây vào khoản này đâu, lát xấu Ngưu nó lại gào ầm lên.
- Ai bảo em gào nào, để em tự làm.
Thiên Bình đứng sang một bên, tai thính thì không ai bằng.
Trong nhà ngập tràn không khí tết, Xử Nữ tuy bận bịu công việc nhưng vẫn ngóng ra ngoài cửa đợi Thiên Yết, bây giờ gần bốn giờ chiều mà anh ấy vẫn chưa về, nhìn điện thoại cũng không thấy hồi âm, chắc có lẽ đang tắc đường rồi.
- Chị đừng lo, anh ấy về bây giờ mà, chứ tầm này ngồi cố người ta cũng đuổi thôi à.
Bạch Dương nói vài câu cho chị ấy yên lòng, nếu cô mà không học trong cái trường này ấy, thì cô sẽ oán trách Thiên Yết là một tên vô tâm thật sự.
Bên ngoài loa phát thanh của phường bật cái bài tết đoàn viên, và gửi những lời chúc tới toàn thể người dân cả nước, đón một cái tết ấm áp bên gia đình, giọng nói của chị phát thanh viên nhẹ nhàng khiến cho mùa tết bận rộn cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thiên Bình và Nhân Mã bê mâm lên gác để cúng tất niên.
Song Tử ngồi bày mâm ngũ quả, liền thấy bác Hậu sang, đem cho ít giò bê và cân gạo nếp.
- Này mấy đứa, bác có ít giò bê với cân gạo nếp gửi từ dưới quê lên, mấy đứa chu đáo quá, còn biếu mỗi nhà một giỏ quà, lần sau không cần quà cáp gì đâu nghe chưa.
- Dào, mấy bác có gì cũng chia sẻ với bọn cháu, có giỏ quả thì đáng là bao ạ, thế anh Tân và chị Nụ năm nay có về kịp không bác?
Song Tử mời bác Hậu ngồi xuống, cô nhớ nhà bác Hậu có hai vợ chồng già nay đã ngoài năm mươi, hai đứa con đều làm tận trong Nam, có năm về có năm không, năm nay không biết hai bác ấy có lủi thủi đón giao thừa cùng không, chứ hồi xưa cũng làm cán bộ trong nhà nước, về sau nghỉ hưu ở đây an dưỡng tuổi già, có hai người con cũng giỏi, tháng nào cũng gửi tiền về cho bố mẹ, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể về thì bận rộn, mà người già thì cần nhiều tiền làm gì, cái quan trọng thì lại không thể có.
- Có, năm nay hai đứa nó còn đem người yêu về ra mắt bác đấy, cả đời có mong thế thôi, nhìn mấy đứa còn trẻ, học hành giỏi giang là bác cũng mừng, nhưng cốt vẫn mong mấy đứa vui vẻ, sau nay lớn lên rồi chỉ cần có thể là hạnh phúc rồi.
Vui vẻ...
Sau này cô mới biết, là người trưởng thành vui vẻ khó tới nhường nào.
...
Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, Sư Tử lóc cóc đi tìm mua hộp bơ lạc mà mãi mới thấy có tiệm còn mở để mà mua, đi về tới nhà gặp ngay Thiên Yết.
Bao lâu không gặp, trông anh vừa xanh xao lại khó ở hơn trước thì phải, thấy anh ta quay về phía mình, Sư Tử quay mặt đi, trời cái mặt cau có này mà gặp cô đầu tiền là chỉ có kiếm cớ để nạt nộ thôi.
- Làm trò gì đây, ra ngoài ăn mặc phong phanh thế này à?
Vừa nghĩ xong là bị túm gáy liền, cái giọng bao mùa vẫn thế.
- Lâu không gặp, anh không nói câu nào tử tế cho em ấn tượng tốt về anh hơn được à?
Thiên Yết hừ nhẹ một cái, không có ý đáp lại.
Ngoài đường vắng vẻ hơn hẳn, nhà nhà người người đã xum vầy với mâm cơm tất niên cùng với gia đình, còn anh thì bây giờ mới chịu vác cái mặt về.
Chắc trên đời này, người có thể chịu đựng được Thiên Yết có lẽ chỉ có mình Xử Nữ mà thôi.