(12 Chòm Sao) Thanh Xuân

Chương 32: Giao thừa



Trong nhà mọi người đợi Thiên Yết về tới mới cùng ăn, đã hơn sáu giờ tối cuối cùng mới thấy Thiên Yết về.

Xử Nữ lâu ngày không gặp, trông Thiên Yết xanh xao đi rất nhiều, cô không hiểu sao anh ấy nhất định phải lựa chọn con đường như thế để đi.

Lúc Thiên Yết về mọi người mới cảm thấy anh ấy đã học hành vất vả thế nào, đợi Thiên Yết tắm xong cũng vừa lúc gần bảy giờ.

Mọi người ngồi quây quần bên nồi lẩu đang nghi ngút khói, tivi phát thì đang chiếu thời sự, bên ngoài người người nhà nhà cũng đã bớt về quê ăn tết hết, cả con đường vắng lác đác vài người, dọc đường bày bán cây lộc để đón giao thừa về có thể mua về xông nhà.

Nhà hát lớn năm nào cũng chật cứng người, chen chúc nhau để xem những màn pháo hoa rực rỡ nhất.

Trong cái không khí tết sum vầy ấy, cô tự hỏi liệu sau này chúng ta vẫn sẽ thế này chứ?

Căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười nói, kể cho nhau nghe những thứ chuyện vụn vặt trong đời, một năm qua chính là trải nghiệm đáng để nhìn lại nhất.

Ai cũng tìm được cho riêng mình những mục tiêu cần phải tới, những con đường cần phải đi.

Kim Ngưu có thể gặp được một người thương mình, cùng mình đi qua những năm tháng của tuổi trẻ, cô luôn cảm thấy sống một đời thì quá dài, nhưng tuổi trẻ thì rất ngắn, cho nên càng trân trọng những giây phút này hơn bao giờ hết.

Nhờ hồi xưa còn hay cãi nhau, ghét nhau là thế, đến cuối cùng lại có thể trở thành người một nhà, cùng nhau vượt qua những năm tháng chông chênh nhất.

Chúng ta chỉ là những đứa trẻ đầy rẫy những thương tổn trong lòng, nhưng nhờ nhau mà được chữa lành.

Gia đình chính là nhà.

- Mọi người nói xem, năm vừa qua đã trải qua những gì nào? Để em, em nói trước nhớ...

Bạch Dương khẽ ho nhẹ, bắt đầu kể.

Thực ra năm vừa rồi cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm, ngoài đi học, rồi đi làm ra cô cũng không có nhiều thứ để kể về thành tích mà mình đạt được, nhưng so với năm ngoái hạng của cô cũng cao hơn rồi, đã vậy còn không bị trượt môn nào, đấy chẳng phải kỳ tích sao...

- ...và em với Song Ngư cũng có một mở đầu đẹp này, một năm cũng không có gì là tệ.

- Ế, thế...Song Ngư đã tặng chị bức...

Kim Ngưu chưa nói hết liền bị Song Ngư chặn họng bằng miếng nem vào mồm.

Càng làm Bạch Dương tò mò hơn, nhìn Song Ngư với đầy khó hiểu.

- Để lúc khác được không, anh...sẽ kể cho...

Hai đứa bạn ác ôn ngồi cười đầy thỏa mãn.

Dọn dẹp sạch sẽ xong cả đám tụ tập ngồi quây ở phòng khách để xem táo quân.

Từ nhà tới ngõ đèn nháy sáng rực cả một con phố nhỏ.

Ngồi vừa cười vừa xem năm nay táo quân sẽ nói về cái gì.

- Cứ thế này tốt thật, em không muốn lớn lên tí nào, lớn rồi chán chết.

Bạch Dương ngồi trên ghế, ca thán về sự trưởng thành của chính mình.

Chợt Kim Ngưu ngồi đối diện, liền đáp.

- Em có đọc được một câu thế này, những người không muốn lớn lên, luôn luôn trưởng thành trong tích tắc.

Cả đám tự nhiên nhìn Kim Ngưu, thực ra câu đã cũng không có sai gì hết, vốn dĩ là như thế mà.

Ngồi một hồi Bảo Bình liền nghĩ ra một cái rất hay, chơi với nhau nhiều năm như vậy, chưa từng ngồi lại để cảm nhận những người trong nhà, chi bằng hôm nay thử nhận xét về nhau xem thế nào.

- Bây giờ cái đầu bút này xoay về hướng người nào thì người đó sẽ có quyền nhận xét một người bất kỳ, chỉ được nhận xét một lần thôi, cũng như có thể hỏi một câu hỏi mà đối phương có quyền trả lời, hoặc phải uống một li rượu này.

Bảo Bình liền thích thú với mấy cái trò mà cô này ra lắm.

Bắt đầu xoay cây bút một vòng, liền chỉ về hướng Song Tử.

Ai cũng nghĩ chị ấy sẽ nhận xét Thiên Bình, nhưng là Thiên Yết, thực ra cậu ta ở đối diện cô mà thôi.

- Thiên Yết trước đi, vì cậu ta đập ngay trước mặt chị, một người ít nói nhở cái này ai cũng biết rồi, tại mình cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng là một người thích dùng hành động hơn là nói, có chút khó tính và khó gần, kiểu như chẳng thích ai tới gần ấy, chắc chỉ thấy dịu dàng với người yêu thôi nhỉ, nhưng cảm giác hơi vô tâm nữa, và câu hỏi cuối cùng là tại sao cậu yêu Xử Nữ vậy?

Mọi người chợt đổ dồn ánh mắt về phía Thiên Yết, và cả Xử Nữ, cô cũng mong đợi câu trả lời của anh ấy, vì cô chưa từng hỏi Thiên Yết vì sao lại quyết định yêu cô.

Nhưng Thiên Yết lại chọn cách uống hết li rượu.

- Cái này là bí mật.

Cả đám chán nản không thèm nói luôn, bày đặt xấu hổ nữa cơ.

Xử Nữ khẽ cười, nhưng thực ra với tính cách của Thiên Yết cũng không thích nói trước mặt đám đông về chuyện tình cảm của mình cho lắm.

Nhưng chẳng cần phải khoa trương làm gì, bàn tay cô vốn dĩ cũng đã được anh ấy nắm chặt rồi mà.

Thiên Yết vẫn chăm chú nhìn cây bút, nhưng bàn tay lại không rời tay cô, chúng ta đều cho rằng tình cảm nhất định phải khiến cho thế giới này nhìn vào đều khiến cho bạn hạnh phúc nhất, nhưng kỳ thực không phải vậy đâu, chính là dù chưa từng nói một lời yêu thương, cũng vẫn sẽ nắm chặt lấy tay của bạn, chẳng cần phải để cho thiên hạ ngắm nhìn, chỉ cần cho đối phương thấy, mình thật lòng yêu họ là được.

Xoay một vòng rốt cũng tới Bảo Bình, hồi xưa chơi mấy cái trò này chẳng bao giờ tới lượt cô hết ấy, đợi mãi đợi mãi đến bây giờ thì người cần hỏi cũng đã không cần thiết nữa rồi.

Nghe Kim Ngưu thầm thì liền nhận xét Song Ngư, cái mặt ranh ma này là biết sẽ chơi cậu rồi này.

Kim Ngưu còn cố tình đổ rượu đầy hơn nữa chứ, làm Song Ngư nhìn là biết đứa bạn đểu này tính làm gì rồi.

- Song Ngư chị thấy em hơi hiền đấy, hiền quá dễ bị bắt nạt lắm...

Hai cái đứa chơi với Song Ngư thân nhất liền không tin nổi vào tai của mình, nghe thật là chối lắm luôn ấy.

- Chị ơi, chị nhầm rồi, ở lớp em cậu ta là trùm đó, đứa nào cũng sợ một vành không à, còn gọi cậu ta là ban quản lý trật tự đấy, đừng nhìn cái vẻ bề ngoài mà nói nha chị, con sói đội lốt con cừu ý.

- Thật á, chị thấy Song Ngư vừa hiền lại vừa ngoan, kiểu ít nói nhưng làm nhiều ấy, cứ im ỉm làm chẳng nói câu nào, còn hay giúp đỡ người khác nữa, như thế mới chịu được cái đứa này này...và rốt cuộc em giấu bức gì mà Bạch Dương không biết vậy, mạnh dạn tặng đi...

Cái mặt Song Ngư xấu hổ đỏ hết cả lên, nhìn hai cái đứa đang cười hí hí với nhau đằng kia mà tức lắm, nhìn cái cốc rượu đầy ụ liền không dám uống.

-Là bức thư, khổ lắm.

- Thư tình à, vậy đưa em đọc cho, sẽ đọc không xót chứ nào.

Nhìn cái mặt hớn hở của một người ghét đọc nhiều chữ như Bạch Dương liền cảm thấy với bức thư đó, có lẽ đọc một tờ thôi chị ấy cũng đã lăn ra ngủ rồi.

...

Bây giờ đã gần tới giao thừa, mọi người cùng lên sân thượng ngắm màn pháo hoa sáng rực cả bầu trời, giống như như năm nào cũng vậy, chỉ muốn chúng ta đều như thế, sống một đời bình thường nhưng không tầm thường.

Đứng trên ban công, cùng nhau đếm ngược những khoảnh khắc bước sang một năm mới, với những điều còn bỏ ngỏ trong lòng.

Những người trẻ đôi mươi đầy hoài bão và ước mơ, cùng nhau đứng dưới một mái nhà, dù cho sau này mỗi người đi một hướng, cũng thật lòng mong họ sẽ được một đời bình an.

Cùng nhau đếm ngược từ mười tới một, cùng nhau nhìn về bầu trời xa xăm vô định, những màn pháo bông rực rỡ phủ khắp cả một vùng trời đen, vụt sáng trong một khắc liền biến mất trong không trung.

Ánh mắt Cự Giải nhìn về phía xa xăm trong vô định, nhìn ngắm mọi thứ thật kỹ, biết sẽ không có cơ hội thì sao.

- Chúc mừng năm mới.

Kim Ngưu cầm pháo bông đang sáng lấp lánh trước mặt, mấy đứa nhìn ngắm nó tạm quên đi tất thẩy những lo âu trong đời, liền cảm thấy thế giới vừa lấp lánh, lại ấm áp đến lạ thường.

Đời người cũng hệt như màn pháo hoa rực rỡ vậy, dù cho có vụt tắt mãi mãi sẽ không bao giờ quên chúng ta đã từng rực rỡ, tỏa sáng thế nào.

- Năm mới em chỉ mong được qua môn thôi, trời ơi em khổ với nó lắm rồi, nhất định cho con có động lực để tiến về phía trước đi ạ.

Bạch Dương nhìn lên trời nói thật lớn, cô muốn được tự do, sải cánh bay lên bầu trời vừa cao vừa rộng, bay đi tới những nơi mà cô muốn, chẳng vướng bận một ai.

- Còn con cầu mong cho tất cả mọi người trong nhà đều bình an, vui vẻ, bởi vì cả đời này vốn dĩ vui vẻ là điều không hề dễ dàng gì.

Kim Ngưu vừa nói vừa cười mãn nguyện.

Vì cô ấy dù có xảy ra chuyện gì đều luôn lạc quan đối diện với nó, đứng giữa tất thảy những lo toan đời thường cô ấy cũng sẽ nhìn nó thật dịu dàng mà chẳng cần phải sợ hãi điều gì.

Nhân Mã hẹn giờ máy ảnh, cùng mọi người chụp một tấm thật đẹp, trong tấm ảnh, hai con người đứng hai đầu cách biệt, lại vô tình hướng ánh mắt về nhau.

Nhưng lại không hề biết rằng đó chính là tấm ảnh cuối cùng mà họ chụp với nhau.

Chúng ta của năm tháng đó, chính là phiên bản tuyệt vời nhất.