99 Bước Đến Bên Em

Chương 1: 1



Tôi đã làm thư ký cho Tô Cẩm Trần suốt bảy năm, gần đây anh ấy đã đính hôn.

 

Cô tiểu thư kia khoác tay Tô Cẩm Trần, chỉ vào tôi nói: "Đuổi cô ta đi, chúng ta sẽ kết hôn."

 

Tô Cẩm Trần lạnh lùng hất tay cô ta ra: "Vậy thì đừng cưới nữa."

 

Tôi: ……

 

Tôi nên giải thích thế nào đây, rằng tôi thật sự chỉ là một thư ký bình thường.

 

Còn định trong lúc chuẩn bị đám cưới sẽ kiếm một mớ tiền nữa.

 

1

 

Buổi trưa hôm đó, tôi đi ngang qua bộ phận marketing thì nghe thấy Lão Mã đang tám chuyện.

 

“Các cậu đã gặp bà chủ chưa?”

 

“Đúng là công chúa luôn đấy.”

 

“Thư ký Diệp thì đẹp thật, nhưng so với tiểu thư nhà giàu kiểu này thì đúng là không có khí chất hào môn.”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi khựng chân lại.

 

Khen bà chủ thì được, lôi tôi vào làm gì?

 

Tôi chỉ là một nhân viên làm công bình thường, làm sao có khí chất hào môn được?

 

Cho tôi một trăm triệu thì may ra tôi còn có thể hiện ra được khí chất hào môn tại chỗ.

 

“Ây da, tội nghiệp cô ấy theo Tổng Giám đốc Tô bao nhiêu năm, cuối cùng sếp Tô vẫn chọn cưới tiểu thư nhà giàu.”

 

“Hôn nhân hào môn mà, môn đăng hộ đối là điều quan trọng.”

 

“Đừng nhắc nữa, thư ký Diệp cũng khổ lắm. Từ khi tin đính hôn lan ra, nhìn cô ấy như già đi cả chục tuổi!”

 

……

 

Nếu lúc trước tôi chỉ cảm thấy cạn lời, thì nghe đến đây tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

 

—Tô Cẩm Trần cưới vợ thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải tiều tụy?!

 

Tôi có tiều tụy thì cũng là vì tăng ca.

 

Tôi bước nhanh về phòng làm việc, uống một chai collagen để trấn tĩnh, sau đó cầm hồ sơ nhân sự gõ cửa phòng Tô Cẩm Trần.

 

“Mời vào.” Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp và quyến rũ như mọi khi.

 

Tôi đẩy cửa bước vào, báo cáo lịch trình và tài liệu của cuộc họp buổi chiều, rồi đưa tập hồ sơ tới trước mặt anh.

 

“Đây là danh sách thăng chức do phòng nhân sự đề xuất. Tôi đã xem qua, bộ phận marketing không đạt chỉ tiêu, năm nay không đề xuất thăng chức. Hai quý rồi mà đầu tư chi phí marketing chẳng có chút hiệu quả nào, chỉ cần chuyển thực tập sinh thành nhân viên chính thức là được.”

 

Tô Cẩm Trần gật đầu: “Mã Nhâm không tạo ra được chiến dịch PR nào đáng kể.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi đứng cạnh anh, nhìn bàn tay thon dài ký tên lên tài liệu, khẽ mỉm cười.

 

Mã Nhâm, chính là người đang tám chuyện ở bộ phận marketing kia.

 

Dám tung tin đồn tôi với Tô Cẩm Trần có gì đó, còn bảo tôi là tình nhân hèn mọn bí mật nữa chứ, hừ.

 

Tôi, Diệp Tâm, là kiểu nữ chính chịu nhục chịu khổ trong truyện ngược sao?

 

Nực cười, tôi hoàn toàn không sống trong truyện ngôn tình!

 

Tôi là thư ký trong truyện công sở, người có thể chặn thông tin, chỉ vài lời đã ảnh hưởng đến quyết sách cấp cao.

 

Lão Mã, năm nay anh đừng mơ thăng chức nhé.

 

Tiền đó, tôi còn thà đem chia cho các chị em trong công ty để mua thêm băng vệ sinh.

 

Xử lý xong công việc, Tô Cẩm Trần hỏi tôi: “Trưa nay ăn gì?”

 

Công ty có căng tin, nhưng Tô Cẩm Trần ít khi xuống đó.

 

Anh là tổng giám đốc, chen chúc với nhân viên ở căng tin rất gượng gạo.

 

Lúc bận thì tôi mua đồ ăn về cho anh, lúc không bận thì cùng nhau ra ngoài ăn.

 

“Ở khu Ẩn Tượng Thành mới mở một nhà hàng Ý, đánh giá cũng khá tốt.”

 

Tô Cẩm Trần gật đầu, cầm lấy áo vest trên lưng ghế.

 

Tôi đi cùng anh xuống lầu.

 

Đúng giờ nghỉ trưa, thang máy dừng từng tầng.

 

Người đông như nêm, tôi và Tô Cẩm Trần đứng rất sát nhau, tôi ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh.

 

Là mùi “Silver Mountain Water” do tôi chọn.

 

Tôi quay mặt đi, hơi không thoải mái.

 

Khoảng cách có thể ngửi thấy nước hoa là quá gần rồi.

 

Tầng năm, một nhóm lập trình viên ùa vào, họ cười nói chen chúc vào trong, tôi bị đẩy một cái, ngã nhào vào lòng Tô Cẩm Trần.

 

Bàn tay ấm áp của anh đỡ lấy đầu tôi, tạo ra một khoảng trống để tôi có thể thở, giọng nói trầm khàn vang lên trên đầu tôi: “Thang quá tải rồi, đợi chuyến sau đi.”

 

Nhóm lập trình viên xấu hổ lùi ra ngoài.

 

Tôi vội vàng đẩy anh ra.

 

Trong thang máy im phăng phắc, chỉ có tôi ngượng ngùng chỉnh lại tóc.

 

Đúng lúc đó, Mã Nhâm cũng có mặt trong thang máy, ánh mắt đầy hàm ý nhìn chúng tôi: “Tổng Giám đốc Tô, Thư ký Diệp, hai người ra ngoài ăn trưa à?”

 

“Ừ.” Tô Cẩm Trần thản nhiên đáp một tiếng.