99 Bước Đến Bên Em

Chương 2



Thang máy lại càng im lặng hơn.

 

Trên mặt mọi người đồng loạt hiện lên nụ cười kỳ quái.

 

Khoan đã, mọi chuyện không phải như các người nghĩ đâu, để tôi giải thích.

 

Tôi và Tô Cẩm Trần học cùng một trường đại học.

 

Tôi gọi anh là tiền bối, từng làm dự án chung.

 

Anh học giỏi, theo anh thì có thể giành giải thưởng cấp quốc gia.

 

Tốt nghiệp rồi vào công ty của anh cũng vì lý do đó.

 

Tôi biết tiền bối là người có năng lực, sau này công ty niêm yết tôi còn có thể được chia cổ phần gốc.

 

Mối quan hệ của chúng tôi đơn giản khô khốc như vậy.

 

Tỏa ra mùi tiền rõ rệt của chủ nghĩa tư bản.

 

Không hề liên quan đến ngôn tình dù chỉ một xu.

 

Trong nhà hàng vang lên giai điệu violin du dương, tôi lật xem thực đơn, Tô Cẩm Trần chống cằm nhìn tôi.

 

Anh mặc bộ vest đen may đo thủ công, ngũ quan tuấn tú, khiến mấy bàn xung quanh đều phải ngoái nhìn.

 

Công bằng mà nói, gương mặt anh đủ để làm nam chính trong phần lớn tiểu thuyết ngôn tình.

 

Hơn nữa anh không mắc bệnh "tổng tài bá đạo" ngớ ngẩn như trong truyện.

 

Ví dụ như rất dễ nuôi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi gọi món gì anh cũng không phàn nàn, ăn gì cũng được, không kén chọn.

 

Phục vụ tới giới thiệu: “Hôm nay là thứ Năm, nhà hàng chúng tôi có set ăn dành cho cặp đôi, tặng kèm một món tráng miệng, hai vị có cần không ạ?”

 

Tôi liếc mắt nhìn: “Cũng khá đáng thử.”

 

Con tôm hùm bỏ lò trong set đó nếu gọi lẻ cũng gần bằng giá cả bữa ăn.

 

“Vậy gọi một phần.” Tô Cẩm Trần gõ gõ lên mặt bàn.

 

“Vâng, thưa ngài.” Phục vụ rút thực đơn khỏi tay tôi, rồi cắm một bông hồng vào bình hoa trước mặt tôi.

 

Tôi chợt nhớ ra anh đã đính hôn: “Tổng Giám đốc Tô, chuyện này không hay lắm đâu.”

 

Anh nhướng mí mắt nhìn tôi: “Sao thế? Không phải em nói là đáng à? Anh đâu có ngu, tự mình gọi món tôm hùm cho em đấy.”

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

Xong rồi, bị anh phát hiện tôi đến để ăn chùa tôm hùm bỏ lò rồi.

 

Cơm nước xong xuôi, Tô Cẩm Trần đi thanh toán.

 

Tôi đang tính xem nên mua cà phê ở đâu thì bóng một người phủ xuống bên cạnh.

 

——Là Lý Mộc Nhi, vị hôn thê của Tô Cẩm Trần, mặc toàn đồ hàng hiệu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô làm gì ở đây?! Cô ăn nổi chỗ này sao?!” Khuôn mặt tiểu thư vặn vẹo.

 

Xấu hổ, đúng là tôi ăn không nổi thật.

 

Cho nên mới tranh thủ ngày làm việc ăn ké bữa cơm công vụ của sếp.

 

“Sao lại là set dành cho cặp đôi?!” Cô tiểu thư như muốn bùng nổ, đôi mắt sắc như d.a.o nhìn chằm chằm người đàn ông đang thanh toán. “……Là anh?!”

 

Không phải tôi!

 

Anh ấy gọi đấy!

 

“Tốt nhất là cô cho tôi một lời giải thích!” Lý Mộc Nhi giật cả bông hồng trước mặt tôi.

 

Tôi phải giải thích sao đây?

 

Giải thích rằng tôi lợi dụng chức vụ để sắp xếp bữa ăn cho sếp, kết quả suốt gần bảy năm đã dẫn anh ấy ăn sạch cả thành phố?

 

Tôi sẽ bị bắt vào đồn mất.

 

Dù hoảng thật, nhưng tôi dù sao cũng là thư ký từng trải gió sóng.

 

Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Sếp muốn hẹn cô ra ăn, nhưng sợ nơi này không xứng với phong cách của cô nên tôi đến thử trước.”

 

Lý Mộc Nhi nghẹn lời: “Thật sao?”

 

Tôi chỉ vào bàn đồ ăn: “Không thì vì sao lại chọn đúng set dành cho cặp đôi?”

 

Lý Mộc Nhi bị tôi hỏi nghẹn.

 

Cô ta nghĩ một lúc, lườm tôi một cái: “Hừ, xem như cô may mắn. Sau này đừng để tôi thấy cô ăn với chồng tôi nữa, không thì đừng mong giữ được việc!”

 

Tôi rùng mình.

 

Đừng nói là không ăn với Tô Cẩm Trần nữa.

 

Cho dù một ngày chỉ cho tôi ăn hai bữa, tôi cũng phải giữ được bát cơm này.

 

Sau khi bị Lý Mộc Nhi dằn mặt, tôi cảm thấy nguy cơ nghề nghiệp.

 

Là thư ký nữ, phải giữ khoảng cách thích hợp với sếp nam.

 

Tôi tự thấy mình luôn giữ khoảng cách rất tốt, bao nhiêu năm qua chưa từng có ý nghĩ mơ mộng với Tô Cẩm Trần.

 

Tôi còn chưa từng chạm vào tay anh ấy!

 

Chạm nhầm một cái còn lập tức đứng nghiêm xin lỗi kiểu mẫu.

 

Nhưng bà chủ đã nói tôi chưa làm được, tôi đành phải điều chỉnh thích hợp.

 

Buổi trưa, tôi không ăn với Tô Cẩm Trần nữa.

 

Mỗi ngày tôi đều đặt đồ ăn ngoài cho anh.

 

Đặt suốt một tuần, Tô Cẩm Trần sau một cuộc họp kết thúc liền sâu xa nói với tôi: “Anh không muốn ăn đồ ngoài nữa.”

 

“Tôi hiểu rồi.”