Trước khi đi, mẹ kéo tôi lại: “Bảo nó đưa ba mươi vạn tiền sính lễ, không được thấp hơn.”
Tôi cười khẩy, hất tay bà ra.
Đợi ra ngoài sẽ từ chối thẳng.
Anh đẹp trai tốt nghiệp trường 985, từng làm ở công ty lớn vài năm, gần c.h.ế.t vì kiệt sức nên về quê khởi nghiệp. Thuê một mảnh đất lớn để làm nông trại.
Vì ngoại hình điển trai, chủ đề quay clip lại là nông thôn, hình ảnh đẹp đẽ, mọi người gọi anh là “Lý Tử Thất phiên bản nam”.
Anh ta chìa tay ra: “Tôi tên Lý Tử Bát.”
“Anh đúng là biết bám theo tên tuổi đấy.”
Lý Tử Bát dẫn tôi đi xem đất đai ruộng vườn, hỏi tôi có hứng thú làm cùng không.
Trong làng toàn người già với trẻ con, nghe nói tôi có hồ sơ hoành tráng, anh ta để ý tôi từ lâu, muốn kéo tôi – một người bản địa cùng khởi nghiệp. Mẹ tôi nghe vậy thì tưởng thật, nghĩ có sính lễ để lấy.
“Tiền không thành vấn đề, công việc cũng tốt hơn là ngồi văn phòng, tự do hơn.”
Lý Tử Bát là streamer lớn, không thiếu tiền. Giờ làm gì cũng khó, chỉ có truyền thông tự do trên mạng là phát triển mạnh.
Tôi nhìn cánh đồng xanh mướt trước mặt, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Tô Cẩm Trần.
Anh nghiêm túc.
Anh phong độ.
Anh hay cà khịa.
……
Và cả ánh mắt dịu dàng khi nhìn tôi.
Ở nông thôn, cái gì cũng tốt, núi xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Ở thành phố thì giá cả cao, nhà đất cao, ngày ngày chen chúc tàu điện, cắm đầu làm trong ô vuông.
Nhưng anh ấy ở thành phố.
Anh ấy ở thành phố mà.
“Công việc của tôi cũng ổn.” Tôi cúi đầu nghịch đất, “Sếp tôi là tiền bối, rất giỏi.”
“Giỏi đến mức khiến cô chịu làm 996*?”
(*996: Làm từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần)
“…Ừm.”
Lý Tử Bát nhìn tôi như nhìn thấu tâm can.
“Đi làm đây.” Tôi phẩy tay với anh.
Đã đến rồi, ngô chín rồi, đi thu hoạch ngô thôi.
Tôi đang thu hoạch ngô trong ruộng thì điện thoại reo.
Là mẹ tôi.
Nhìn thấy đã bực, tôi tắt máy.
Bà vẫn không bỏ cuộc.
Đến cuộc thứ ba thì tôi mới bắt: “Alo!”
Giọng tôi đã lên cao độ thể hiện sự bất mãn.
“Chồng con đến rồi!” Giọng mẹ có phần run rẩy và kính sợ, “Con với Tử Bát ở đâu? Mau trốn đi!”
“Hả?”
“Sao con không nói con lấy chồng rồi? Mẹ còn lo chuyện cưới xin cho con, giờ thì hay rồi.” Mẹ lải nhải, “Mẹ thấy chàng rể này không ổn, tính khí dữ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim tôi đập mạnh: “…Mẹ nói gì với anh ấy rồi?”
“Mẹ nói con đi xem mắt với Tử Bát, cậu ta nghe xong liền lao ra! Nhìn là biết sắp đánh người rồi!”
Điện thoại rơi xuống đất.
Tôi đã thấy một thân ảnh mặc vest đen, là Tô Cẩm Trần, đang sải bước qua cánh đồng ngô xanh rì.
Tôi không nghĩ nhiều, lập tức chui vào bụi ngô trốn.
“Ra đây.”
Tôi chui sâu hơn.
“Trong tay em có d.a.o đấy.”
Anh vừa nhắc, tôi mới lén hé mắt từ sau lá ngô.
“Sợ thế à.” Tô Cẩm Trần cười lạnh, “Vậy là thật sự đang cặp với tên streamer kia, định nghỉ việc?”
“Không có…”
“Anh sẽ không duyệt, bỏ ý đó đi.” Anh kéo tôi ra khỏi bụi lá xanh mướt.
Tay anh rất nóng.
Tôi theo phản xạ giãy giụa, nhưng không thoát ra được.
“Đừng giãy, vô ích thôi.” Anh nhìn tôi chằm chằm.
Nắng gắt làm mũi tôi cay xè.
Anh kéo tôi đứng trước mặt: “Diệp Tâm, anh tốt với em như vậy, chẳng lẽ em không cảm nhận được?”
“Đúng là… anh là một sếp rất tốt.” Tôi nghẹn ngào.
“Anh không phải sếp của em!” Mắt anh đỏ hoe, “Bảy năm! Hai ngàn tám trăm bốn mươi bảy ngày! Ba bữa bốn mùa, em không thể gọi anh như vậy được!”
Hai ngàn tám trăm bốn mươi bảy ngày.
Thì ra đã lâu như vậy rồi sao…
Anh vuốt nhẹ mặt tôi, chậm rãi lau đi giọt nước mắt: “Ngần ấy năm, em dám nói, chưa từng có một giây phút nào, nghĩ đến anh sao?”
Tôi há miệng.
Những ký ức tưởng đã c.h.ế.t bỗng sống lại.
Trong thư viện, tôi ngồi bên anh tìm tài liệu, âm thanh ống tay áo sột soạt.
Lúc ăn mừng, anh đưa đĩa nước chấm lẩu về phía tôi.
Lần đầu tôi đi làm, anh mặc vest đứng đợi, ánh nắng ngoài cửa chớp chiếu vào chân mày anh.
……
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tất cả đều là chuyện rất rất lâu trước.
Khi ấy chúng tôi còn trẻ.
Anh là thiếu gia nhà giàu.
Còn tôi ngoài khoản vay sinh viên, chẳng có gì cả.
Làm sao lại chưa từng nghĩ đến?
Chỉ là…
“Anh à, em không dám nghĩ.”
“Anh rất tốt,” tôi khóc không thành tiếng, “Em không xứng.”