99 Bước Đến Bên Em

Chương 14



Tô Cẩm Trần, là người mà ngay cả cái tên cũng lấp lánh ánh sáng.

 

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, hoàn hảo không góc chết.

 

Năm đó anh đứng trên sân khấu thuyết trình tiếng Anh, trôi chảy đến mức tôi còn nghe không hiểu.

 

Tôi dốc hết sức để chạm tới thành phố của anh.

 

Nhưng thế giới của anh, tôi chưa từng được nhìn thấy.

 

Khi Tô Cẩm Trần tiếp quản công ty, bận rộn tham dự hội nghị doanh nhân khắp nơi.

 

Tôi thì lo tiền thuê nhà, tiền viện phí của anh trai, lo mai đi dự hội nghị cùng anh có mặc nổi bộ đồ 1688 cho ra dáng hay không.

 

Tôi không có thời gian nghĩ đến tình yêu.

 

Cũng chẳng có tâm trí để nghĩ đến anh.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Anh ở gần ngay trước mắt.

 

Nhưng lại như giấc mộng đẹp xa tầm với, chỉ cần gió nhẹ thoảng qua là tan biến.

 

“Bảy năm trước em nghĩ vậy, giờ vẫn nghĩ vậy? Anh nuôi em từng ấy năm, em không có chút tiến bộ nào à?”

 

“Em…”

 

“Anh không nghe!” Tô Cẩm Trần nghiến răng, “Cho dù giữa chúng ta có khoảng cách trời vực, anh đã bước về phía em chín mươi chín bước, một mình anh! Bảy năm! Anh chịu đựng hết!

 

“Còn em thì sao? Em có thể bước về phía anh một bước không, dù chỉ một bước.”

 

“Diệp Tâm, em không phải người không có dũng khí, tại sao chỉ riêng với anh lại keo kiệt đến thế?”

 

Gió thổi qua đồng rộng, đất trời lặng im.

 

Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.

 

Kệ đi.

 

Tôi nghĩ.

 

Tô học trưởng ngạo mạn kiêu ngạo của tôi, vậy mà cũng rơi nước mắt rồi.

 

Hai bóng người hòa làm một.

 

Là tôi, đã nhào vào vòng tay anh.

 

7

 

Tô Cẩm Trần vì muốn chứng minh anh không khác gì tôi, nhất định đòi giúp tôi thu hoạch ngô.

 

Kết quả là bị đứt tay.

 

Tôi phì cười thành tiếng.

 

Thì ra anh ấy cũng không phải toàn năng.

 

"Em còn cười!" Anh lại gần, lý lẽ hùng hồn chìa tay ra cho tôi xem.

 

Chỉ một vết thương nhỏ, vào viện cũng đã đóng vảy rồi.

 

Còn muốn được thổi.

 

Còn muốn được dỗ.

 

"Anh cũng thích làm nũng ghê." Tôi cười nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Cẩm Trần trừng mắt nhìn tôi, trong mắt lại có chút... uất ức?

 

Sau đó cứ rúc rích lại gần tôi không dứt.

 

Trời nắng chang chang, tôi mồ hôi nhễ nhại.

 

Anh còn muốn dính lấy tôi.

 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy, những khoảng cách mà tôi từng để tâm, dưới sự gần gũi thế này, đều hóa thành mây khói.

 

"Sao anh tìm được em?" Tôi nắm tay anh đi trên con đường làng quê hương.

 

"Em không đi làm, không trả lời DingTalk, anh cứ tưởng em giận quá nghỉ việc rồi."

 

Giữa hàng mày anh có chút u sầu.

 

Anh nói tôi nhìn thì có vẻ dễ dãi, thực ra trong lòng rất kiêu hãnh.

 

Không thì đã chẳng mấy năm trời vẫn không chịu có gì với anh.

 

Lý Mộc Nhi làm hỏng danh tiếng của tôi, anh sợ tôi từ đó sẽ không quay lại nữa.

 

"Không đến mức đó đâu…"

 

Tôi đúng là muốn né tránh một thời gian, nhưng không thể không quay về.

 

Dù sao… anh vẫn ở đó.

 

"Anh ngồi tàu hơn mười tiếng, đến đây nhận được bất ngờ to tướng." Mắt phượng của anh sắc lẻm liếc sang.

 

"Ê, thời nay xem mắt chẳng ai nghiêm túc. Mẹ em lừa em về, người ta cũng đâu có ý gì."

 

"Vậy em có không?" Tô Cẩm Trần nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.

 

"Không." Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh, "Gặp được anh rồi, em chẳng nghĩ đến ai khác nữa."

 

Tôi thừa nhận mình yếu đuối và nhút nhát.

 

Nếu không có anh bước về phía tôi, có lẽ tôi sẽ chôn chặt mối thầm thương đó đến tận nấm mồ.

 

Thời gian quá lâu, đến chính tôi cũng đã thấy mờ nhạt.

 

Chỉ muốn say giấc trong giấc mơ chạm tay là tan biến ấy.

 

Mơ màng sống ngày qua ngày.

 

Chỉ có người rực rỡ như Tô Cẩm Trần, mới có thể không sợ hãi mà vạch bỏ lớp cửa sổ ngăn cách ấy.

 

"Đừng chỉ nói em, anh đã nói gì với mẹ em mà dọa bà khiếp vía thế?"

 

"Không gì cả." Tô Cẩm Trần bướng bỉnh quay mặt đi.

 

"Chỉ là vừa vào cửa, anh đã gọi một tiếng mẹ."

 

Tối đó tôi đưa Tô Cẩm Trần rời đi luôn.

 

Vì mẹ tôi không thích Tô Cẩm Trần, bà thích Lý Tử Bát, nói Tô Cẩm Trần nóng tính.

 

Lúc tôi nói Tô Cẩm Trần là sếp tôi, bà lại thấy thuận mắt.

 

Mở miệng đã đòi anh mua cho anh trai tôi một căn nhà ở thị trấn thì mới cho cưới.

 

Tôi tức đến run người, Tô Cẩm Trần đè tôi ngồi xuống.

 

"Mẹ, chuyện này con không quyết được." Anh ngồi trên ghế sô pha rách nát nhà tôi, bày ra dáng đàm phán thường thấy, chỉ tay lên bàn, "Nhà mình A Tâm quản tiền, chuyện này mẹ phải thương lượng với cô ấy."