Mẹ tôi bán tín bán nghi, nhìn tôi bằng ánh mắt có phần kính nể.
Khi rời đi, tôi thở phào thật dài.
Tôi yêu quê hương mình, nhưng tôi không thể ở lại.
Đa số người đều như vậy, có gia đình, nhưng không có đủ tình yêu.
Nhà tôi không đến mức trọng nam khinh nữ mà đẩy tôi vào chỗ chết, nhưng tôi biết họ không thực sự yêu tôi.
Tôi sinh ra trong nghèo khó, lớn lên qua loa, như cỏ dại trong đồng.
Gió vừa thổi, không biết sao lại mọc tốt.
Thật ra chưa ai từng chăm sóc tôi.
Chưa từng có người che gió chắn mưa cho tôi.
Ngoại trừ…
Tôi nhìn về bàn tay đang đan chặt với tay mình, thon dài rắn chắc, mang theo hơi ấm dịu dàng.
"Không sao đâu." Tô Cẩm Trần siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, trên ngón áp út đã đeo chiếc nhẫn kim cương, "Từ giờ, anh chính là người nhà của em."
"Tự tin ghê ha?"
"Bảy năm rồi, cũng nên đến lúc em đừng từ chối nữa." Anh vỗ vô lăng, "Em nhìn xem, anh còn lái cả Porsche đến, có đủ thể diện chưa?"
Tôi giơ tin nhắn mới của mẹ cho anh xem: "Họ không biết Porsche là gì, còn hỏi anh đi xe gì, có phải lừa đảo không."
Sau khi về tôi nghỉ phép một tuần.
Đợi đến khi công ty loạn hết cả lên, mọi người khóc lóc năn nỉ tôi trên DingTalk quay lại, tôi mới từ tốn trở về văn phòng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Dùng sự thật chứng minh: tôi, Diệp Tâm, được thăng chức tăng lương là nhờ thực lực!
Mỗi khi người ta nhắc tới nghề thư ký, đều nghĩ đến chuyện mờ ám, chẳng coi ra gì.
Thật ra 50% quyết sách trong công ty là tôi làm ra.
Những nữ trợ lý cấp cao khác cũng thế.
Chỉ cần sếp bận hoặc sếp muốn lười, thư ký và trợ lý chính là người ra quyết định mà không ai biết.
Tôi ngồi xử lý công việc ở văn phòng suốt bảy năm, cho dù tôi là con heo thì cũng là heo có giá.
Những việc Tô Cẩm Trần làm, tôi thấy trừ mối quan hệ xã hội anh là phú nhị đại, tôi dân thường – còn lại, tôi không kém gì anh.
Vừa quay lại là tăng ca không ngừng nghỉ.
Dòng tiền của công ty đúng là có chút trục trặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì Tô Cẩm Trần muốn mở dòng sản phẩm mới, vẫn đang đốt tiền.
Đừng nhìn anh ngầu lòi thế kia, công ty chúng tôi thực ra là làm đồ ăn vặt nhỏ…
Chính là loại đồ ăn vặt quốc dân, từ Nam chí Bắc tiệm tạp hóa nào cũng có…
Công nghệ gần như bằng 0.
Bị đạo nhái đầy rẫy.
Vậy mà vẫn bán chạy triền miên…
Tô Cẩm Trần không phải người dễ hài lòng, anh muốn làm sản phẩm cao cấp.
Vốn dĩ dòng tiền công ty vẫn đủ, vấn đề phát sinh khi Lý Mộc Nhi vì yêu mà quậy phá, khiến mấy cổ đông muốn rút vốn. Tô Cẩm Trần muốn giành lại cổ phần, dòng tiền lập tức căng thẳng.
"Tôi thấy có thể tận dụng chuyện này." Hôm đó, mọi người đang vò đầu đi đâu xoay tiền, tôi đưa ra ý tưởng. "Lý Mộc Nhi chẳng phải rất nhiều tiền sao, lại còn cực kỳ mê tổng Tô nhà mình..."
"Em định bán anh cho cô ta?" Tô Cẩm Trần cảnh giác, cả người căng như con thú bị bỏ rơi.
"Không không… em đâu dám. Ý em là, có thể kích thích cô ta một chút, biết đâu sẽ có bất ngờ lớn."
Tô Cẩm Trần nheo mắt lại.
Tối hôm đó, tôi đăng lên vòng bạn bè một tấm hình tôi và Tô Cẩm Trần nắm tay nhau.
Trong ảnh, cả hai đều đeo nhẫn đính hôn.
Quả nhiên, hôm sau Tô Cẩm Trần bị mắng lên hot search.
"Giỏi, giỏi ghê!" Mã Nhậm trong phòng họp, phối hợp với cả đống tài khoản truyền thông để phản đòn.
Bị chửi cũng là nổi tiếng!
Có lưu lượng, có đề tài, vậy là có thể nhân cơ hội đẩy sản phẩm.
Tô Cẩm Trần rất giỏi làm sản phẩm, mọi chiến lược truyền miệng đã chuẩn bị sẵn, từ hương vị đến bao bì, chỉ thiếu điểm bùng nổ.
Lý Mộc Nhi giúp anh treo top ba weibo ba ngày liền, lật qua lật lại, chúng tôi nhân cơ hội gửi sản phẩm mới cho toàn bộ các blogger tự do.
Kết quả chủ đề bị lệch hướng.
Từ “Tô Cẩm Trần là tra nam lớn nhất” chuyển thành “Đồ uống mới của nhà họ Tô uống như thấy địa ngục”.
Với độ viral như vậy, tụi tôi khỏi cần đi giao thiệp, nhà đầu tư tự đến tận cửa rót tiền.
Thế là mọi chuyện kết thúc trong chiến thắng.
Cảm ơn Lý Mộc Nhi.
"Lần này cậu có thể được thăng chức." Tô Cẩm Trần nhắc Mã Nhậm, "Nếu cậu xử lý tốt việc quan trọng nhất."