“Tôi nắm hết tiền!” Tôi hét lên, “Tất cả ngân sách từ tôi mà ra! Cô còn đập đồ nữa là không có luôn cái dây chuyền!”
Lý Mộc Nhi còn chút lý trí, ngừng lại.
Trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, uất ức, oán hận và không cam lòng.
Tôi thấy vui ra mặt: “Năn nỉ tôi đi~”
Lý Mộc Nhi hậm hực ném lại một câu “Cô chờ đấy, tôi sẽ mách với anh Cẩm Trần”, xách túi đi mất.
Tôi uống chén trà nhân viên đưa, thử đôi giày cô ta chọn, đúng là đẹp thật.
Đợi hôm nào tôi rút được ít tiền từ đám cưới của cô ta, tôi cũng sẽ mua một đôi.
4
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, tôi nhận được cuộc gọi từ Tô Cẩm Trần: “Em đang ở đâu?”
Chính là cái tên đàn ông khốn kiếp này khiến tôi phải chịu đủ thứ, vừa nghe giọng anh ta là tôi thấy bực, chẳng buồn trả lời.
“Chiều nay em không có mặt ở công ty.” Giọng anh lạnh xuống tám độ. “Không xin phép cũng không chấm công.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi nhớ ra cái tên khốn này là sếp tôi: “...Tôi ra ngoài chuẩn bị đồ cưới.”
Chiếc Bentley màu champagne nhanh chóng lướt đến giữa dòng xe.
Tôi ngồi vào ghế phụ, quan sát sắc mặt của anh.
Sắc mặt bình thường.
Xem ra trước mặt Tô Cẩm Trần, Lý Mộc Nhi không dám múa rồng múa rắn như với tôi.
Ánh mắt Tô Cẩm Trần liếc sang: “Chuẩn bị những gì rồi?”
“Trang sức.”
Anh hơi ngạc nhiên: “Trang sức gì?”
“Một bộ kim cương của Hermès, mười triệu sáu trăm tám mươi nghìn.”
“Mười triệu...” Tô Cẩm Trần gần như nghẹn họng.
Nhưng dù sao cũng là tổng tài bá đạo, cái khác không nói, tiền thì vẫn có, anh tựa vào cửa kính xe, nuốt lời nói xuống: “...Thích thì mua đi.”
Tôi im lặng nhặt mấy viên lông xù trên áo khoác.
Thế giới của người giàu, đúng là không giống chúng tôi.
“Tối ăn gì?”
“Không ăn.”
Ăn gì mà ăn, giận đến no rồi, đồ cẩu nam nữ.
“Nguyên buổi chiều tiêu cả chục triệu mà mặt vẫn xị xuống hả.” Anh đùa.
Đâu phải mua cho tôi!
Cái bà vợ của anh còn muốn tôi quỳ xuống đeo giày cho cô ta!
Ngàn vạn lời mắng gói gọn trong ánh mắt g.i.ế.c người.
Tô Cẩm Trần quay đầu lại lái xe: “...Ngày kia có một bữa tiệc doanh nhân, anh gửi danh sách cho em rồi, lát nữa xem thử có ai cần duy trì quan hệ, đến nhà anh kiểm tra lại quà cáp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi ngả người ra ghế.
Tiểu thư thì mua dây chuyền.
Tôi thì tăng ca.
Thế giới này đúng là bất công.
Tôi từ xe Tô Cẩm Trần lết lên ghế sofa nhà anh.
Thấy anh đang loay hoay trong bếp nấu nồi thịt bò hầm cà chua.
Tôi ăn hai bát.
Đối phó với vợ anh, cũng coi như chấn thương nghề nghiệp.
Ăn xong lấy lại chút tinh thần, tôi xuống tầng hầm kiểm tra kho quà tặng.
Tôi theo anh bảy năm, biết rõ trong thương trường nhiều việc không thể làm theo quy tắc bề mặt.
Thường phải dựa vào quan hệ.
Quan hệ thì phải có qua có lại.
Người ta tặng Tô Cẩm Trần cái gì, tôi phải phân loại xem có nhận được không, nhận thì ghi giá trị vào sổ.
Khi cần biếu quà, phải xem người đối diện là ai, muốn nhờ họ chuyện gì, rồi chọn quà phù hợp.
Tôi mang dép lê lục lọi trong ngăn kéo, Tô Cẩm Trần tựa vào khung cửa nhìn tôi.
Bỗng nhiên, hai chai tròn tròn lọt vào mắt tôi.
“Cái này ai tặng anh vậy?”
Lục ra đồ kiểu băng quấn đen trắng trong kho của một người đàn ông độc thân, tôi thật sự chịu hết nổi.
“Quên rồi.” Tô Cẩm Trần ho khan hai tiếng, tay nắm chặt, “Em cầm lấy đi. Dạo này sắc mặt em đen như Bao Công vậy.”
Tên khốn này mở miệng chẳng câu nào lọt tai.
Chỉ mỗi câu “em cầm lấy” là tạm chấp nhận được.
“Sao người ta cứ tặng anh đồ trang điểm hoài vậy, tôi không hiểu.” Năm nào tôi cũng lục được nào là kem nền, son môi, dầu tẩy trang, La Mer... thứ anh không dùng được đều vào tay tôi.
Tô Cẩm Trần lật mặt nhanh như trở bàn tay, mặt tối sầm, nghiến răng: “Em, nghĩ, sao?”
Tôi nghĩ một lúc: “Có phải họ muốn thấy anh giả gái không?”
Tô Cẩm Trần sững người.
Ngay sau đó bật cười lạnh: “Diệp Tâm, anh thật sự sợ có ngày không kiềm được mà bóp c.h.ế.t em.”
Tùy thôi.
Chết thì chết.
Tôi sống cũng chẳng sung sướng gì.
Một ngày đầy mệt mỏi toàn những chuyện không đâu.
Đúng lúc tôi với anh đang ở kho bàn chuyện quà cáp thì chuông cửa vang lên.
Tiếng nói nhẹ nhàng của Lý Mộc Nhi vang trong chuông: “Anh Cẩm Trần ơi, em mang bánh ngọt mới ra lò đến cho anh~”