Công tử tiếp tục nói:
“Cảm nhận kỹ đi. Ở đây… có một người tên là A Châu đang ở trong đó.”
Ta:
“… Cái gì cơ?”
Ta thật sự choáng váng.
Công tử nóng ruột, cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta.
Cảm giác đó… lạ kỳ vô cùng.
Ta chép miệng mấy cái, còn chưa hết dư vị, bèn cố tình hỏi lại:
“Công tử, người đang làm gì vậy?”
Công tử… thay đổi rồi!
Hắn cũng hóa thành một tên đăng đồ tử (kẻ mặt dày trêu gái).
Nhưng mà, ta lại không muốn đẩy hắn ra.
Công tử từng bước dụ dỗ:
“Ta đang hôn nàng đó. A Châu… nàng nói xem, giờ nàng có thấy tim đập nhanh, mặt đỏ tai hồng, căng thẳng không?”
Ta nghĩ nghĩ một lúc, rồi gật đầu:
“Ừm, có đó.”
Công tử cuối cùng cũng nở nụ cười:
“Vậy thì gọi là tâm duyệt. A Châu, nàng tâm duyệt ta, ta cũng tâm duyệt nàng. Giờ hiểu rồi chứ?”
Ta tròn mắt, con ngươi sáng lấp lánh, rồi vô thức l.i.ế.m môi.
Công tử nhìn thấy rõ ràng, giọng khàn hẳn đi, môi áp sát vào môi ta, lại chẳng chạm hẳn vào, chỉ mơn man như có như không:
“Nếu nàng muốn hôn ta, muốn ôm ta, hay muốn trèo lên giường với ta… thì phải gả cho ta trước đã.”
Ta không đáp, chỉ cảm thấy mặt nóng ran như thiêu.
Công tử vẫn thúc ép.
Ta học theo lời thoại trong sách truyện, trêu hắn:
“Vậy thì chàng phải cho ta kiểm hàng trước. Ta thấy hài lòng thì mới gật đầu, ưm…”
Câu chưa dứt, môi đã bị hắn bịt kín.
Rất nhanh, ta chẳng còn biết hôm nay là ngày nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi công tử đưa ta về tới phủ Họa gia, ta vẫn còn lưu luyến không muốn xuống xe.
Công tử ghé sát tai ta, thì thầm chỉ để hai người nghe thấy:
“Giờ thì hài lòng rồi chứ? Ta sẽ sớm tới cửa cầu thân.”
Ta cười đến mức miệng không khép lại được.
Công tử ấy à… đúng là một món mỹ vị khiến người ta thèm thuồng không dứt!
25
Ba tháng sau, ta gả vào Ôn phủ, trở thành đại thiếu phu nhân của nhà họ Ôn.
Lão gia cùng phu nhân coi ta như con gái ruột mà đối đãi.
Ôn Dự nói, đứa con đầu lòng của ta và chàng, phải đưa về Họa gia nuôi dạy.
Chàng nói điều ấy với vẻ không nỡ, mà ta thì vui đến không giấu được nụ cười:
"Được thôi, tốt quá rồi."
Ôn Dự không hiểu:
"Nàng nỡ sao?"
Ta đáp như lẽ đương nhiên:
"Ta có chàng là đủ rồi. Một cái giường ngủ hai người, vừa vặn lắm rồi."
Ôn Dự sững người trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại. Một tay chàng chống đầu, tay kia vỗ vỗ giường:
"A Châu, đến giờ ngủ rồi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trước kia chàng không cho ai trèo lên giường mình, thế mà bây giờ, người trèo lên lại là chàng – trèo rất siêng năng nữa là đằng khác.
Nhiều năm sau, A huynh nuôi dạy trưởng thành đứa con trai đầu lòng của ta – chính là tân gia chủ đời sau của Họa gia.
Ngay khi tân gia chủ vừa đến tuổi trưởng thành, A huynh cũng cưỡi hạc về trời.
Huynh ấy và Ôn Thiển Nguyệt được hợp táng bên nhau.
Trong mắt người ngoài, A huynh là một kẻ đáng thương.
Nhưng ta lại cảm thấy, trong lòng huynh ấy luôn tràn đầy – từ đầu đến cuối, chưa từng rời xa đại cô nương.
Bọn họ tuy sinh thời không thể thành phu thê, nhưng lại vượt xa vô số đôi phu thê trên đời này.
Mẫu thân, nghĩa phụ, đại cô nương, Mặc Bạch, A huynh... bọn họ đều đã đi rồi.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là – ta vẫn luôn cảm thấy, bọn họ chưa từng rời xa ta.
Chắc là... người quan trọng, thì sẽ mãi sống trong tim mình.
Ta còn sống, thì bọn họ cũng còn sống,
chỉ là sống theo một cách khác mà thôi.
-HẾT-