A Châu

Chương 16



Ta thật sự càng ngày càng thông minh.

 

Khi đại quân chuẩn bị lên đường, lão gia và nhị công tử cũng được chuộc ra khỏi mỏ.

 

Nhà họ Ôn thay tên đổi họ, lặng lẽ theo đại quân tiến về kinh thành.

 

Trên đường đi, lòng ta phơi phới.

 

Cho đến một hôm, khi cảm thấy có dòng m.á.u ấm ấm trào ra từ ống quần, ta sợ đến c.h.ế.t khiếp.

 

Ta ngỡ… mình bị thương nội tạng trên chiến trường, giờ sắp c.h.ế.t rồi!

 

Vội vàng thu xếp hậu sự, ta thì thào với công tử:

 

"Công tử, ngày sau khi tế ta, nhớ mang theo móng giò tẩm tương. Ta còn thích rượu hoa lê nữa. À, và đừng quên báo thù cho đại cô nương... Ta còn chưa từng leo lên giường công tử, tiếc quá đi thôi."

 

Công tử ngẩn ra, vẻ mặt dường như lạc thần:

 

"A Châu… nàng muốn leo lên giường ta?"

 

Ta gật đầu như trống bỏi:

 

"Muốn chứ! Tối nay leo được không?"

 

Công tử giật mình:

 

"Tối nay? Gấp vậy sao?"

 

Ta trịnh trọng đáp:

 

"Phải đó, ta rất gấp!"

 

Ta không muốn c.h.ế.t mà chưa toại nguyện.

 

Không hiểu sao, công tử trở nên ngẩn ngơ thất thần.

 

May thay, phu nhân đã cứu ta một mạng.

 

Bà nói, đây là kỳ nguyệt sự đầu tiên của ta, còn dạy ta cách dùng đai lót nguyệt sự.

 

Tối ấy, bụng dưới đau âm ỉ, ta ngủ mê man, quên bẵng chuyện leo giường.

 

Sáng hôm sau, công tử tới thăm ta, mắt thâm quầng, vẻ mặt khó ở.

 

Người ném cho ta một cái đùi gà nướng, rồi xoay người rời đi, không nói một lời.

 

23

 

Họa gia quân không để cho tên cẩu hoàng đế kia có nửa phần cơ hội, thẳng thừng đánh chiếm cổng thành, đoạt lấy binh mã canh giữ.

 

Phế thái tử đích thân dẫn binh tiến vào hoàng cung, thực hiện đại kế "thanh quân trắc".

 

Từ lâu, người đã tra rõ đầu mối phản quốc cầu vinh, chính là ngoại tộc của Đức phi – phủ An Quốc Công.

 

Cẩu hoàng đế, Đức phi, Nhị hoàng tử cùng toàn bộ phủ An Quốc Công, không một kẻ nào thoát được tội chết.

 

Ta đích thân đến phủ Lục thị – tổ phụ của Lục thế tử, cũng chính là nơi từng ép gả đại cô nương. Ta lôi hắn ra khỏi ổ chó, vận dụng đủ mọi cách tra tấn đã học được dọc đường, ta chẳng ngại “chơi đùa” từ từ cho đến khi hắn thở không nổi nữa.

 

Phế thái tử đăng cơ, đổi quốc hiệu, bắt tay cải cách triều chính.

 

Công tử được phá cách phong quan, trở thành trụ cột dưới tay tân đế, là cánh tay trái đắc lực.

 

Người bắt đầu bận rộn.

 

Còn ta thì được dọn vào phủ đệ của Họa gia tại kinh thành, danh chính ngôn thuận trở thành thiên kim nhà Họa tướng quân.

 

Hôm ấy, phu nhân cùng Nhị công tử ghé thăm, huynh trưởng cũng đang có mặt.

 

Phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, giọng chậm rãi đầy thâm ý:

 

"Tướng quân, nay ngài tuổi cũng chưa lớn, nên tính chuyện tái giá đi là vừa. Con bé Thiển Nguyệt nơi chín suối, hẳn cũng mong ngài sống an yên."

 

Huynh trưởng khẽ cười nhẹ, giọng như gió xuân:

 

"Phu nhân lo lắng vì Họa gia chưa có người nối dõi? A Châu cũng có thể khai chi tán diệp. Còn ta, cả đời này chỉ muốn có mỗi Thiển Nguyệt. Không thể, cũng không đành lòng cưới ai khác."

 

Phu nhân than dài một hơi, lòng ngổn ngang.

 

Còn ta, trong đầu chỉ nhớ lấy bốn chữ "khai chi tán diệp".

 

Là ta?

 

Thật ra, ta cũng muốn khai chi tán diệp lắm.

 

Nhưng… ta chẳng biết phải làm sao cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng chẳng có ai dạy ta…

 

Tân đế sủng tín Họa gia, chỉ trong chốc lát, Họa gia lại trở thành quyền quý được săn đón nhất kinh thành.

 

Ta đi đến đâu, cũng kéo theo bao ánh mắt nhìn theo.

 

Không rõ từ khi nào, lại có người đồn rằng ta dung mạo kiều diễm.

 

Ta chỉ thấy, dân phong kinh thành thật chẳng ra sao, toàn là nói càn nói đại.

 

Không ít công tử thế gia dốc lòng tiếp cận, đến cả bà mối cũng tìm đến cửa.

 

Một hôm, huynh trưởng lặng lẽ hỏi ta:

 

"A Châu, muội có người nào muốn gả không?"

 

Ta nhíu mày nghĩ ngợi rất lâu, rồi đáp:

 

"Muội không muốn gả chồng. Muội chỉ muốn ở bên A huynh mà thôi."

 

Nay thân phận ta đã cao quý, được tân đế sắc phong làm An Hoa quận chúa, vinh hiển vô song, ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ mọi ân sủng.

 

Tự nhiên chẳng còn có lòng nghĩ đến chuyện gả cho ai nữa.

 

Huynh trưởng lại chau mày, hỏi tiếp:

 

"Muội không thích Ôn Dự à?"

 

Ta lập tức phản bác:

 

"Thích chứ."

 

Huynh trưởng hít sâu một hơi, ánh mắt tối lại, nhìn ta thật lâu. Rồi bỗng vỗ lên trán, khẽ cười lẩm bẩm:

 

"A Châu… hóa ra muội thật sự không hiểu gì hết?"

 

Ta khó hiểu hỏi lại:

 

"A huynh, rốt cuộc huynh nói gì vậy? Ta nên hiểu gì? Có chuyện gì mà ta chưa hiểu?"

 

Huynh trưởng lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Xem ra, chuyện này… vẫn phải để Ôn Dự ra tay."

 

Ta hoàn toàn không hiểu huynh trưởng nói gì.

 

Buổi chiều, ta còn hẹn mấy vị quý nữ đi nghe khúc hát.

 

Nghe nói, gần đây trong thành có gánh hát mới đến, trong đoàn ai nấy đều là mỹ nhân khuynh thành.

 

24

 

Lúc gặp lại công tử, ta đang đút nho cho đào kép ăn.

 

Công tử vận một thân cẩm bào sắc trắng nguyệt, tóc búi cao, chải chuốt không sai một sợi. Trên người phảng phất hương thơm thanh nhã, cằm sạch sẽ không một sợi râu, đã khôi phục lại vẻ ôn nhuận như ngọc thuở nào.

 

Công tử phất tay đuổi đào kép lui xuống, lại trừng mắt nhìn vị quý nữ bên cạnh.

 

Quý nữ kia lập tức rụt cổ.

 

Sau đó, ta bị công tử kéo thẳng lên xe ngựa.

 

Vừa mở miệng, hắn đã giở giọng âm dương quái khí:

 

“A Châu, giờ nàng là quận chúa rồi, e là đã đem cố nhân như ta quăng ra sau đầu rồi nhỉ?”

 

Ta thấy oan ức vô cùng, vội đáp:

 

“Không có mà, hôm qua lúc ăn cơm tối, ta còn nghĩ đến ngườii đấy chứ.”

 

Công tử nghẹn lời:

“Chỉ có lúc ăn tối hôm qua mới nhớ đến ta?”

 

Hắn lại còn dựa sát lại gần.

 

Mũi ta toàn là hương thơm từ người hắn. Công tử thật sự rất đẹp, khiến ta không kiềm được mà nuốt nước bọt mấy lần.

 

Ngay sau đó, công tử nắm lấy tay ta, ấn lên lồng n.g.ự.c mình, ép hỏi:

 

“Ở đây… nàng cảm nhận được gì không?”

 

Ta ngẩn ra:

“Hả?”