A Châu

Chương 3



Lên trà lâu, công tử lấy trà thay rượu, lải nhải tâm sự:

“A Châu, ngươi là đứa ngốc, có đôi lời nói với ngươi cũng chẳng sao.”

 

Ta: “……”

 

Ta ngốc hồi nào?

 

Nhưng lời công tử, ta chưa bao giờ cãi.

 

Công tử khóc rồi, khóe mắt hoe đỏ, ta nhìn đến ngẩn người.

 

Nếu công tử lúc cười như tiên nhân giáng trần, thì khi người khóc... quả thật đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt.

 

Không đúng…

 

Khoan đã!

 

Sao ta lại nghĩ tới từ “mỹ sắc khả xâm” vậy?

 

Chắc là do ta gần công tử lâu ngày, cũng bị ảnh hưởng thành ra văn nhã mất rồi.

 

 

Công tử đỏ mắt nói:

“Trưởng tỷ ta tài học uyên bác, từng vang danh chốn kinh kỳ. Nàng vốn nên có một đoạn lương duyên như ngọc như vàng. Nào ngờ lại bị thế tử phủ An Quốc Công vừa gặp đã nằng nặc đòi cưới. Nhà họ Lục dựa vào việc trong cung có Đức phi nương nương chống lưng, ép trưởng tỷ ta phải gả qua đó.”

 

“Nhưng tên thế tử họ Lục kia, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, không buông trưởng tỷ ta, cũng không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt. Vừa nãy, nữ tử đứng ngoài đường nhục mạ trưởng tỷ, chính là ngoại thất của hắn.”

 

Ta rất nhanh đã hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.

 

Cũng hiểu được cái gọi là ngoại thất là gì — cũng giống như tiểu thiếp thứ chín của Lý viên ngoại, toàn là yêu tinh mê hoặc người ta cả.

 

Công tử siết chặt tay, gằn giọng:

“Ta không cam tâm! Ta lẽ ra phải bảo vệ được người nhà, nhưng thế gian này…”

 

Công tử nghẹn lời, ta nghiêng đầu hỏi:

“Công tử, người có muốn đánh tên Lục thế tử ấy một trận không?”

 

Ta không hiểu thế gian là gì, nhưng ta biết, có thù thì phải báo.

 

04

 

Công tử vốn trầm lặng, không nói gì coi như đã đồng ý.

 

Lúc tìm được Lục thế tử, hắn vừa bước ra từ viện của ngoại thất.

Tiểu tư nhà họ Lục bị sai đi nơi khác, Lục thế tử đảo mắt nhìn quanh, đợi xe ngựa tới đón về phủ.

 

Nhưng hắn chờ được không phải xe ngựa, mà là… một cái bao tải.

 

Ta trùm bao lên đầu hắn, lập tức ra tay đánh cho một trận nên thân.

 

Ban đầu, Lục thế tử còn hét được mấy tiếng, về sau chỉ còn lại những tiếng rên rỉ thảm hại: “Ôi dà đau quá…”

 

Cho đến khi công tử huýt sáo ra hiệu từ trong bóng tối, báo rằng bọn tiểu tư nhà họ Lục quay lại, ta mới nhân đêm tối lặng lẽ chuồn đi.

 

Công tử và Mặc Bạch đang chờ ta trong ngõ.

 

Ba người nhìn nhau, liền bật cười rời đi.

 

Không xa phía sau, truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của gia nhân họ Lục:

 

“Thế… Thế tử gia!”

“Trời đánh! Là kẻ nào to gan dám đánh thế tử gia?!”

 

Đêm nay, tâm trạng công tử vô cùng tốt.

Vừa về tới Ôn phủ, người liền thưởng cho ta một đĩa bánh hoa quế:

“A Châu, bản công tử càng lúc càng thấy, hôm đó mang ngươi về phủ là một quyết định sáng suốt.”

 

Ta gật đầu như giã tỏi.

 

Đúng vậy chứ còn gì nữa.

 

Vì bữa cơm sau này, ta lập tức đón lời, vỗ m.ô.n.g ngựa mà nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Công tử ghét ai, nô tỳ cũng ghét. Công tử muốn đánh ai, nô tỳ cũng muốn đánh. Công tử là cha mẹ áo cơm của nô tỳ, cũng chính là phụ thân sống của nô tỳ!”

 

Nụ cười trên mặt công tử bỗng cứng lại:

“A Châu... ngươi vẫn nên bớt nói thì hơn.”

 

Hôm sau, công tử bắt đầu dạy ta đọc chữ.

 

Ta tuy chưa từng đi học, nhưng trí nhớ lại rất tốt.

 

Trên tường thư phòng treo một bức thư họa, hôm ấy ta đã học thuộc:

 

“Vì trời đất lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì thánh học kế thừa, vì muôn đời mở thái bình.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta như thấy được tấm lòng của công tử.

Ta nghĩ, nếu sau này công tử ra làm quan, nhất định sẽ là vị quan tốt.

 

Ngày qua ngày, chữ ta biết ngày càng nhiều, đôi khi còn lạm dụng ngôn từ.

 

Tỉ như ta thường buột miệng khen:

“Công tử hôm nay thật là… mỹ sắc khả xâm*.”

 

(*Mỹ sắc khả xâm: ý nói Công tử chính là một món mỹ vị ngon lành)

 

Lần nào cũng vậy, công tử sẽ dùng quạt gõ lên đầu ta:

“Tuổi còn nhỏ, đừng học mấy lời chẳng ra gì!”

 

Mặc Bạch cũng hay cười nhạo ta:

“Không biết nói, thì bớt nói đi.”

 

Nói gì mà “vân” với chẳng “vân”?

 

Xem ra Mặc Bạch cũng chẳng học hành gì cho cam, toàn nói bừa.

 

Công tử biết ta lúc nào cũng mang theo d.a.o mổ heo, vốn không hỏi han.

Cho đến một ngày, tiểu công tử tới chơi.

Nghe nói ta có sức mạnh, tiểu công tử nhất quyết đòi tỷ thí sức với ta.

 

Ta vô ý để lộ d.a.o mổ heo bên hông, tiểu công tử sợ quá òa khóc.

 

Công tử không những không trách, còn nghiêm mặt quở trách tiểu công tử:

“Là ngươi khiêu khích trước, chẳng thể trách người khác. Hơn nữa, A Châu cũng chưa làm hại đến ngươi.”

 

Tiểu công tử mũm mĩm, trắng trẻo như tượng ngọc, giận dỗi nói:

“Ca ca thiên vị nàng!”

 

Sau khi tiểu công tử rời đi, công tử khẽ bảo ta:

“Ngươi là nữ nhi, sao suốt ngày cứ mang theo d.a.o mổ heo vậy?”

 

Công tử nói gì ta cũng nghe, chỉ riêng việc bỏ d.a.o — là không thể.

 

Ta đáp:

“Cha từng nói, đây là vật giữ mạng, không thể rời người. Mặc Bạch cũng mang kiếm theo bên mình, nô tỳ là tùy tùng của công tử, tất nhiên cũng có thể mang đao.”

 

Công tử bật cười, không ép ta bỏ dao, chỉ nói:

“Ngươi đó, đại trí như ngu.”

 

Ta ngẩn ngơ không hiểu.

 

Công tử nói vậy, là khen ta thông minh… hay chê ta ngốc?

 

Quả nhiên, con người phải đọc nhiều sách.

 

Không thì đến lời của công tử, ta cũng chẳng hiểu nổi.

 

05

 

Cuối năm cận kề, vốn là thời điểm từng nhà từng hộ vui mừng đón tết.

 

Vậy mà phủ An Quốc Công lại truyền đến một tin dữ.

 

Đại cô nãi nãi vất vả lắm mới mang thai, lại thêm một lần sẩy.