A Châu

Chương 4



Trong thư phòng, không khí đè nén đến ngột ngạt.

 

Công tử tuy tuổi không lớn, nhưng đã sớm bắt đầu tiếp quản việc nhà.

 

Tâm phúc đứng trước án thư, cung kính bẩm báo:

“Công tử, thân thể đại cô nãi nãi vốn yếu, trước kia từng sẩy thai một lần. Hôm qua, Lục thế tử say rượu, lỡ tay làm tổn thương người, vì thế lại mất đứa nhỏ.”

 

Công tử đ.ấ.m mạnh xuống mặt bàn.

 

Người vốn ôn nhu như ngọc, nhưng cứ nhắc đến nhà họ Lục ở phủ An Quốc Công, trong mắt liền hiện sát ý.

 

“Lỡ tay… Hay cho một câu lỡ tay!”

 

Tâm phúc lui ra, công tử liền uống liền mấy chén trà lạnh.

 

Khóe mắt người lại hoe đỏ.

 

Lẩm bẩm:

“Dòng m.á.u nhà họ Lục... không có cũng chẳng sao. Bọn họ không xứng để tỷ tỷ ta sinh con cho!”

 

Ta rót trà cho công tử, gật đầu phụ họa:

“Công tử nói rất đúng.”

 

Công tử nhìn ta, lại khẽ thở dài:

“Giá mà trưởng tỷ có được thân thể khỏe mạnh như ngươi thì tốt biết mấy.”

 

Ta: “……”

 

Nhưng… đại cô nãi nãi kia mới là mỹ nhân thật sự đấy chứ?

 

Chẳng trách công tử không thích mấy vị tiểu thư nhà quyền quý tới gần, có khi nào… công tử lại thích nữ tử khỏe mạnh?

 

Hôm đó, phủ tiếp một vị quý khách. Ta không rõ thân phận người ấy, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ và y phục cũng đủ biết thân thế bất phàm.

 

Công tử đích thân đàm luận cùng hắn trong phòng, ta đứng chờ ngoài cửa.

 

Sau khi quý khách rời đi, công tử một mình ở trong thư phòng suốt nửa ngày.

 

Từ hôm đó trở đi, công tử càng thêm trầm mặc.

 

Trong phủ bắt đầu có nhiều sự điều động, công tử dường như bận rộn hơn trước.

 

Tối ba mươi Tết, công tử còn mời một vị tiên sinh võ quán tới dạy ta luyện võ.

 

Tiên sinh cùng ta đối chiêu một lúc, liền kinh ngạc nói:

“A Châu cô nương là nhân tài hiếm thấy trong đường quyền cước.”

 

Nghe vậy, công tử như trút được gánh nặng.

 

Công tử đang mưu tính điều gì, ta có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng người. Nhưng người chẳng nói gì với ta, chỉ dặn:

“Chớ phụ lòng mong mỏi của ta là được.”

 

Đêm ấy, cả nhà tụ họp canh giờ giao thừa.

 

Lão gia và phu nhân mặt mày u sầu, liên tục thở dài. Công tử cũng chẳng nói năng gì.

 

Bầu trời mây dày, tựa hồ sắp có tuyết rơi.

 

Trong lòng ta dâng lên cảm giác bất an — tựa như trời giông sắp đổ, mà gió đã tràn đầy cửa sổ.

 

Tiểu công tử khoác áo hồ cừu, cả khuôn mặt vùi trong mũ trùm, đôi mắt to tròn long lanh vô cùng đáng yêu.

 

Ta chân thành khen:

“Nhị công tử, ngài thật xinh đẹp.”

 

Tiểu công tử đỏ mặt, lắp bắp nói:

“Ngươi… ngươi là nữ nhân, sao chẳng biết thẹn thùng gì cả?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta lại không hiểu gì cả.

 

Ta nói vậy thì có gì không biết thẹn?

 

Từ mùng Một Tết, công tử đã bảo ta tăng cường rèn luyện.

 

Ta càng luyện chăm, công tử càng thưởng thêm đùi gà lớn.

 

Cho đến một tháng sau, khi ta giao đấu với Mặc Bạch, chẳng những đánh bại hắn, còn ngồi hẳn lên người hắn.

 

Mặc Bạch giận đến đỏ mặt:

“A Châu! Ngươi... ngươi mau xuống khỏi người ta! Quá mức vô phép rồi!”

 

Ta học theo giọng điệu công tử, châm chọc lại:

“Mặc Bạch, ngươi đúng là thua không chịu nổi.”

 

Công tử đứng bên cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không còn rực rỡ như xưa, dường như trong lòng người vẫn chất chứa điều gì.

 

Lại qua thêm mấy ngày, công tử giao cho ta một gói đồ:

“A Châu, ngươi vốn là ta nhặt về, không phải nô tỳ của Ôn gia. Từ nay về sau, cũng không còn liên can gì đến Ôn phủ nữa.

Nhớ kỹ lời ta — mấy ngày tới, bất kể nghe thấy gì, nhìn thấy gì, cũng tuyệt đối đừng xen vào.”

 

Ta kinh ngạc đến ngây người, quỳ rạp xuống đất:

“Công tử muốn đuổi nô tỳ sao? Nô tỳ từ nay về sau mỗi bữa ăn bớt một chiếc đùi gà! Chỉ xin công tử đừng đuổi nô tỳ đi!”

 

Ta đâu có trèo giường, công việc cũng chịu khó làm, tội lớn nhất, chắc chỉ là ăn khỏe mà thôi…

 

Công tử lại kéo ta dậy, giao phó trọng trách:

“A Châu, hãy giúp ta chăm sóc thật tốt cho trưởng tỷ.

Ngoài ngươi ra, ta không còn ai có thể tin tưởng.

Ngươi là nữ tử, ở bên cạnh tỷ ấy sẽ thuận tiện hơn.”

 

Mặc Bạch cũng bước tới, đưa ta một gói chân giò kho:

“Đừng khóc nữa! Công tử còn có đại sự phải làm. Đại cô nãi nãi là điểm yếu của công tử, ngươi đương nhiên phải giúp người gánh bớt.”

 

Thì ra là vậy…

 

Ta lập tức lau nước mắt, nhoẻn miệng cười.

 

Tiểu công tử cũng chạy ra, la lớn:

“Này! Nghe nói ngươi sắp đến bên tỷ tỷ ta? Vậy thì bổn thiếu gia không giận ngươi nữa.

Ngươi chăm sóc tốt cho tỷ tỷ ta, ta nhất định sẽ không để ngươi thiệt đâu!”

 

06

Lúc ta rời khỏi Ôn phủ, phu nhân và công tử đều đứng tiễn, dáng vẻ như đang vĩnh biệt.

 

Ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Nhưng công tử nói, người chỉ tin tưởng mình ta. Thế nên, ta nhớ kỹ lời căn dặn, nhanh chóng đến bên cạnh đại cô nãi nãi.

 

So với năm ngoái, thân thể đại cô nãi nãi gầy đi rõ rệt, ho khan không dứt.

 

Nàng đứng ngồi không yên, bước qua bước lại trong phòng.

 

Tuy đã lập xuân, nhưng trong phòng vẫn lạnh như mùa đông, đến cả ta cũng run lẩy bẩy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đại cô nãi nãi nắm lấy tay ta, hỏi gấp:

“Phụ mẫu và nhị đệ... có nói gì thêm không?”

 

Ta lắc đầu:

“Họ chỉ dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc tốt cho đại cô nãi nãi.”

 

Nghe vậy, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt như chuỗi châu đứt đoạn.

 

Mỹ nhân rơi lệ, không lời không tiếng, nhìn mà khiến người ta xót xa khôn tả.